Phúc Ninh kiên định: “Thiên hạ vạn dân, đều là vạn dân của phụ hoàng cùng mẫu hậu.”
Nhưng bệ hạ vẫn không chịu.
Chiến sự biên cảnh lần này tuy rằng hung hiểm, nhưng mang nếu theo viện quân đi, chỉ cần thành công thì lợi ích đạt được sẽ rất lớn.
Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử đều động tâm tư, vì chuyện tướng lĩnh viện quân mà tranh nhau túi bụi.
Còn ta, lại âm thầm giúp bọn họ tạo thế.
Trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi.
Bệ hạ cuối cùng chán ghét dáng vẻ tranh quyền đoạt lợi của bọn họ, cũng kiêng kị chuyện bọn họ đều có thế lực của mình, vì thế trực tiếp đóng quan kết luận ở triều đình: “Phúc Ninh công chúa mang theo năm vạn đại quân Bắc giao, cộng thêm năm vạn quân Vũ Lâm, hôm nay đi Bắc cảnh.”
Đêm trước khi Phúc Ninh xuất chinh, ta tự tay may bình an phù vào trong y phục của nó, là bình an phù ta quỳ một ngày trong chùa cầu xin.
Ta nhỏ giong nói với nó: “Nếu tình huống có biến, cái gì cũng không cần lo, không cần hồi kinh.”
Ánh mắt Phúc Ninh đỏ lên: “Mẫu hậu, nhi thần nhất định đắc thắng trở về!”
Sau khi nó đi rồi, ta ngày ngày khó có thể an giấc, thường xuyên mơ thấy nó m..áu chảy đầm đìa trở về, nửa đêm đột nhiên bị đánh thức, cũng may có Vệ Thanh Uyển thường xuyên vào cung cùng ta.
Những người chúng ta quan tâm, đều ở phương Bắc.
Ba tháng sau, cuối cùng cũng cũng có tin chiến thắng. (Moá, tự nhiên đọc câu này ứa nước mắt)
“Đại Sở thắng! Đại Sở thắng!”
Cùng với tin chiến thắng truyền đến, còn có tin tức nội gián.
Chờ đại quân ban sư hồi triều, Lục An trói chặt nội gián mang lên đại điện, phụ thân hắn chính là bị người này b.ắ.n lén sau lưng nên mới trọng thương mà không đánh lại quân địch.
Tra kỹ thì người này có liên hệ với Tứ hoàng tử.
Biểu cữu của Tứ hoàng tử là một võ tướng, hắn muốn mượn chiến sự không thuận lợi để biểu cữu nhân cơ hội đạt được binh quyền, chỉ là không nghĩ tới Ngũ hoàng tử cũng sớm có chuẩn bị, giằng co không ngừng cuối cùng bị Phúc Ninh sửa mái nhà dột.
Bệ hạ tức giận, trực tiếp c.h.é.m nội gián an ủi vong hồn cùng Lục gia, giángc hức Tứ hoàng tử làm thứ dân, nhốt lại.
Mưu đoạt binh quyền, kết bè kết cánh, cái nào cũng chạm đến đại nghịch bất đạo, vả lại còn thiếu chút nữa mà làm khuynh đảo quốc gia, sinh linh đồ thán, triều đình trên dưới không ai dám cầu tình cho Tứ hoàng tử.
Hiện giờ trong các hoàng tử, chỉ còn lại Ngũ hoàng tử tầm thường nhất trước đây.
Nhị hoàng tử lại một lần nữa khơi dậy tâm tư, dù sao trong yến hội uống say sủng hạnh một nữ tử, chuyện này so với mấy vị huynh đệ của hắn, cũng không to tát gì.
Vì thế hai người này lại đánh nhau.
Sau khi Phúc Ninh trở về, chuyện trước tiên là giao lại binh quyền.
Mọic huyện đều tiến hành đâu vào đấy theo kế hoạch, ta cũng có thêm rất nhiều kiên nhẫn ủy mị với bệ hạ.
Phúc Ninh ngày ngày đi theo ta, làm bạn với phụ hoàng, một nhà ba người chúng ta nhìn qua vui vẻ hòa thuận, bệ hạ thay đổi thói quen thường ngày, thường xuyên ngủ ở tẩm cung của ta, vì thế Trần quý phi dần dần bị lạnh nhạt.
Ở tiền triều, hai vị hoàng tử đấu đá nhau càng lúc càng gay cấn, nghe nói bệ hạ thường xuyên ở ngự thư phòng tức giận đập đồ.
Nửa đêm hôm đó, ta tỉnh lại, thấy bệ hạ chỉ mặc áo lót, thần trí hoảng hốt ngồi ở trước cửa sổ.
Ta không nhẹ nhàng đứng dậy đi lấy ngoại bào khoác cho hắn, còn chưa kịp nói chuyện, đã bị hắn nắm chặt tay.
Thần sắc hắn hoảng sợ, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống.
Ta nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?”
Hắn không trả lời, nắm tay ta càng lcus càng chặt, sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi.
Ta bình tĩnh dỗ hắn ngủ tiếp, nhưng không quá nửa canh giờ, hắn lại bừng tỉnh, thần sắc hoảng sợ há mồm thở dốc.
Cứ như thế lặp đi lặp lại vài lần, hắn khom lưng ôm ngực, sắc mặt xanh mét đi lên triều.
Rất nhanh, cung nhân đến báo tin với ta.
Bệ hạ đương triều trách cứ Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử, hạ chỉ giao Vũ Lâm cho Phúc Ninh công chúa.
Tâm tình của ta vô cùng tốt, tự mình thay hương trong lư hương, đợi Phúc Ninh đến thỉnh an, cười vỗ vỗ tay nó.
Mấy ngày nay, ta và Phúc Ninh nhìn bề ngoài như không hề tham dự bất kỳ chuyện tranh quyền đoạt lợi nào, kì thực âm thầm trợ giúp cuộc đấu tranh giữa Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử.
Cho đến đêm qua, dưới hương thơm ta tỉ mỉ chuẩn bị, bệ hạ cũng mơ thấy nhi tử tốt của hắn khởi binh mưu phản, một kiếm g..iết c..hết hắn.
Làm gì có chuyện hoàng đế sẽ tiếp nhận chuyện long ỷ của mình bị người khác mơ ước, sự bất an kéo dài sẽ mang biến cố.
Vì vậy, trong sự bối rối này, hắn đã đưa quân Vũ Lâm cho Phúc Ninh.
Bây giờ vạn sự đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu gió đông.