Ta cầm túi vải nhỏ trong tay, nắm thật chặt.
Tiêu Phượng Nghi thích hành động theo ý mình, không theo bất kỳ lý lẽ nào.
Khi hắn không vui, thì làm rối loạn chính sự; khi hắn vui, thì xử lý mọi việc rộng rãi tốt đẹp.
Nhưng sau sự kiện này, Bắc phái do Đỗ thái phó đứng đầu đã tạm thời lắng xuống, không dám đối đầu trực diện với Tiêu Phượng Nghi nữa.
Những mâu thuẫn sâu xa của các bộ trong triều cũng giảm bớt đi phần nào.
Lẽ ra dưới tình hình này, ta phải là người vui mừng nhất mới phải, thế nhưng cảm giác vui mừng… lại không nhiều như tưởng tượng.
“Dục Hành, Dục Hành?”
Phù Vũ gọi ta mấy lần, thấy ta cuối cùng ngẩng đầu nhìn y, hắn thở dài nói:
“Biết là ngươi không thoải mái, nhưng cũng không có cách nào khác, thiên hạ luôn có nhân tài mới xuất hiện, ngươi cứ yên tâm đi.”
Phù Vũ đã lâu không đến chỗ ta, hôm nay đột nhiên lại đến.
Y vào thẳng vấn đề, nói gần đây lại có một thiếu niên tài hoa xuất hiện.
Nghe nói y có tài toán học, mặc dù không giống như ta, liên tục đạt tam nguyên, nhưng danh tiếng rất cao, chắc chắn là đối thủ mạnh trong kỳ thi mùa xuân năm sau.
“Ngày xưa ngươi nổi danh khắp kinh thành, đánh bại tất cả học trò thiên hạ, giờ đây có người vượt lên trên đầu ngươi, ngươi cũng phải chấp nhận thôi.
“Huống chi, Bùi Cảnh lại là người Bùi gia ở Hà Đông, thực sự là thiên chi kiêu tử…”
Chờ một chút.
Những hạt toán lăn qua lăn lại trong đầu ta.
Trên đời có nhiều người trùng tên, nhưng theo miêu tả của Phù Vũ, kẻ thiên chi kiêu tử tên Bùi Cảnh…
Gần như không cần phải xác nhận thêm, ta có thể khẳng định người ta gặp tối đó chính là thiên chi kiêu tử mà Phù Vũ nói đến, người sắp vượt qua ta.
Dù Phù Vũ còn nói gì nữa, ta cũng không nghe vào.
Gần trưa, người của Lại bộ gửi công văn đến, yêu cầu ta phê duyệt và chuyển cho Nội các.
Lẽ ra ta chỉ cần phê duyệt, việc chuyển giao này có thể để cho những tiểu lại làm.
Nhưng—
Ôm chồng công văn, ta lặng lẽ đi về phía Nội các.
Mới đến phòng nghị sự, đã nghe thấy tiếng trò chuyện bên trong.
“Phu nhân gần đây thích càm ràm, nói ta tuổi đã lớn rồi, bảo ta uống ít rượu đi, kẻo bị trúng gió.”
“Phu nhân dặn dò không biết bao nhiêu điều, bảo ta phải mặc thêm áo, kẻo bị cảm lạnh.”
“Phu nhân bảo ta không nên thức khuya, kẻo bị đột tử.”
Chỉ nghe một tiếng “hứ”, giọng nói lạnh lùng chế nhạo của Tiêu Phượng Nghi đột nhiên vang lên.
“Phò mã bảo bổn cung bớt giết người, kẻo gặp phải báo ứng.”
Mọi người: “……À?”
Ta hoàn toàn không biết nói gì, vội vàng ra lệnh cho người thông báo.
Các quan viên bên trong nhanh chóng ra ngoài, nhìn thấy ta đứng ở cửa, đều bày ra dáng vẻ không biết phải làm sao.
“Phò mã.”
Giọng của Tiêu Phượng Nghi từ bên trong truyền ra: “Vào đi.”
Ta cắn răng bước vào, thở dài:
“Công chúa, những lời ngài nói—— có thật sự cần thiết không?”
Tiêu Phượng Nghi lười biếng chống cằm: “Họ khoe khoang trước mặt bổn cung, bổn cung tự nhiên không thể thua kém.”
“…… Nhưng thần cảm thấy, người cũng không thắng được.”
Ta nói rồi, đặt công văn lên bàn làm việc của y.
Tiêu Phượng Nghi chỉ liếc qua một cái: “Những thứ không quan trọng này, sao lại đáng để phò mã tự mình đến đây?”
“Bộ Hộ đang thiếu người, thần mới…”
Tiêu Phượng Nghi không nói gì, chỉ cười nhìn ta.
Ta khô khan nói: “Công văn thần đã đưa đến, thần phải về đây.”
Miệng nói rời đi, chân vẫn đứng yên, chủ trương ai lo việc nấy.
Tiêu Phượng Nghi hiếm khi nhân từ một lần, hiểu ý không vạch trần.
Y ấn ta ngồi lên chủ vị, buộc ta phải nằm cuộn tròn, đầu phải dựa lên đùi y.
Làm vậy không hợp lễ nghi, thật là quá kỳ quặc… nhưng những lời như vậy, nói cũng vô ích.
Dịch Từ đưa một chiếc áo choàng lông, Tiêu Phượng Nghi nhận lấy đắp lên người ta.
Ta thò tay ra từ dưới áo choàng, nhẹ nhàng kéo lấy cái túi nhỏ không mấy tinh xảo bên dưới thắt lưng y.
“Thần gần đây luôn cảm thấy mệt mỏi, sức lực không đủ, tính toán cũng không nhanh nhẹn như trước.”
“Không sao, chỉ là triệu chứng của thai kỳ, sẽ hồi phục sau khi ngươi sinh con.” Tiêu Phượng Nghi nói.
“Nếu không hồi phục thì sao?” Ta hỏi nhỏ, “Nếu thần cứ như vậy mà rơi vào quên lãng, bị thế hệ mới vượt qua, chẳng hạn như Bùi Cảnh, nghe nói y rất giỏi toán, công chúa có vẻ cũng đặc biệt coi trọng y, thần cảm thấy… cảm thấy——”
Tiêu Phượng Nghi dường như nhận ra điều gì đó, giọng nói vui vẻ: “Cảm thấy thế nào?”
Cảm thấy trong lòng có chút bực bội.
Ta không biết tại sao lại có cảm giác này, nhưng dựa trên logic toán học, ta đã đưa ra một kết luận.
“Ta cảm thấy mình rất không phải quân tử.”
Tiêu Phượng Nghi ánh mắt sáng lên: “Ồ?”
Ta ngẩng lên nhìn hắn, nghiêm túc nói:
“Đạo của quân tử là bao dung như biển cả.
“Bùi Cảnh đã có tài học, ta nên vui mừng, đất nước càng có nhiều trụ cột càng tốt, nhưng ta không những không thấy vui, mà còn có cảm giác quặn thắt trong lòng——
“Vì vậy có thể thấy, ta không phải là quân tử thanh cao, mà là kẻ tiểu nhân hẹp hòi!”
Tiêu Phượng Nghi đột nhiên cười phá lên.
Vừa cười, vừa nắm lấy gò má của ta:
“Phò mã ngốc, thư sinh như ngươi, cho dù đã thi đậu tam Nguyên, một thân học thức, sao mà đến việc bản thân ghen cũng không hiểu?”
Ta sững sờ.
Tiêu Phượng Nghi cười rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy sự vui vẻ: “Bản cung chưa từng nghĩ ngươi sẽ ghen, còn ghen với một kẻ như thế. Chưa nói đến việc bản cung và hắn đều là nam, cho dù bản cung có là nữ, cũng tuyệt đối sẽ không để mắt đến Bùi Cảnh.”
“Không để mắt mà lại cười với hắn.” Ta vô thức lầm bầm.
“Cười với hắn, chỉ vì thấy hắn nực cười.” Tiêu Phượng Nghi cười nhạt: “Tối hôm đó, hắn nhận ra bản cung, nhưng lại giả vờ không biết, còn khoe khoang trước mặt bản cung. Bản cung không thích những món đồ chơi quá ngu ngốc, giống như hắn, có chút tài hoa nhưng lại tự mãn, bản cung chỉ muốn đả kích hắn, đẩy hắn vào tuyệt vọng, xem hắn uất ức suy sụp. Đến khi hắn nản lòng chán ghét thế gian, bản cung sẽ cho hắn thêm một đòn, ép hắn tự sát…”
“Công chúa!” Ta vội vàng nói: “Nhân tài không dễ gặp, xin người hãy tha cho hắn!”
Để khiến Tiêu Phượng Nghi tha cho Bùi Cảnh, ta phải thuận theo ý của y. Phải lặp lại câu “Ta ghen” ba lần, mỗi lần đều phải hôn một cái.
Tai ta nóng bừng, hôn lên hai bên má của y. Lần hôn cuối cùng, cằm lại bị hắn nắm lại. Y cúi sát lại gần, mũi chạm vào mũi tôi, thấp giọng cười: “Nói thêm lần nữa.”
Trái tim ta đập thình thịch, tiếng đập rất rõ, ta run rẩy nói: “Thần… thần, ghen, ghen…”
Đôi môi mềm mại của hắn đã ngăn những lời chưa kịp nói ra lại.
—
Sau hôm đó, Tiêu Phượng Nghi bắt đầu trở nên vô cùng tự do thoải mái, không kiêng nể gì. Muốn hôn thì hôn, muốn ôm thì ôm. Giường nhỏ đã bị hắn ném ra ngoài, tôi, với tư cách là phò mã, cuối cùng đã phải nằm ngủ trên giường của Công chúa.
Nằm chung trên một chiếc iường, việc gì phải xảy ra cuối cùng cũng đã xảy ra.
Cân nhắc đến việc ta đang mang thai, hắn đã tận tình thưởng thức ta, chỉ thiếu bước cuối cùng.
Tiêu Phượng Nghi cảm thấy hài lòng vui vẻ. Khi hắn vui vẻ, mọi thứ cũng trở nên tốt đẹp hơn.
Sau một thời gian dài Bắc phái cẩn thận dè dặt, thiệp mời từ phủ thái phó cuối cùng đã đến tay ta.
“Ân sư mời ta tham dự yến tiệc đêm tuyết đầu mùa?” Ta nhìn về phía Phù Vũ.
Phù Vũ gật đầu: “Ân sư biết ngươi không tham gia vào cuộc đấu tranh giành phe phái, yến tiệc này chỉ để thưởng tuyết, ngươi hoàn toàn có thể yên tâm tham dự.”
Ta gật đầu nhận thiệp.
Khi giải tán, ta cử người thông báo cho Tiêu Phượng Nghi, rồi lên xe ngựa của Phù Vũ. Trong xe, ta sờ lên thành xe, cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu.
“Tối nay Bùi Cảnh cũng sẽ đến.” Phù Vũ đột nhiên nói, “Ngươi đừng quá lo lắng.”
“Làm sao có thể lo lắng?” Ta nhìn về phía ông, “Hắn cũng tinh thông toán học, gặp mặt chính là cơ hội tốt để trao đổi, có lợi cho cả hai bên.”
Phù Vũ nhìn ta một lúc, rồi mỉm cười nói: “Ngươi quả nhiên biết cách nhìn thấu.”
Nhưng lẽ ra Bùi Cảnh mới là người nên nhìn thấu, không phải ta …
Xe ngựa di chuyển qua các con phố, dừng lại trước phủ thái phó.
Vừa bước vào, ta đã đưa mắt nhìn một lượt.
Càng nhìn lại càng cảm thấy nặng nề.
Chưa kịp đến đại sảnh, ta bỗng dừng lại.
“Dục Hành?” Phù Vũ nhìn tôi.
Ta thở dài, ngẩng đầu cười với hắn: “Vừa rồi nhớ ra còn một số công việc ở Bộ Hộ chưa giải quyết, yến tiệc này… ta sẽ không tham dự.”
“Đã đến đây rồi, ngươi lại muốn đi?” Phù Vũ ngạc nhiên.
“Thay ta cáo lỗi với ân sư.” Ta lễ phép nói, “Ta xin cáo từ.”
“Dục Hành!”
Dù Phù Vũ gọi thế nào, ta cũng không dừng lại.
Ra khỏi phủ thái phó, ta thấy xe của Tiêu Phượng Nghi đang chờ. Hắn đến đón ta, lẽ ra ta nên lên xe mới phải .
Ta nhìn chằm chằm vào chiếc xe, rồi đột nhiên quay đầu, đi vào con đường tối.
Đã đi bao lâu, ta cũng không biết, khi dừng lại, ta đã đến trước cổng thành.
Cổng thành đóng kín, bức tường thành cao chắn đường phía trước. Ta đứng giữa con phố, lần đầu tiên cảm thấy rối bời.
Khi quay đầu nhìn thấy chiếc xe đang dừng phía sau,đáy lòng ta lại càng thêm rối rắm. Ta nhìn chiếc xe, chờ đợi.
Ta cảm thấy trán mình lành lạnh.
Tuyết rơi rồi.
Cửa xe mở ra, váy đỏ tựa phù vân.
Tiêu Phượng Nghi cầm dù, bước chậm về phía tôi.
Ta nhìn hắn, từ từ mở miệng: “Công chúa…”
Giọng nói khô khan mang theo một chút ấm ức.
“Kẻ giết rồng, cuối cùng có trở thành ác long không?” Ta ngẩn ngơ hỏi.
Tiêu Phượng Nghi đứng dưới tuyết, lạnh lùng đáp lại, giọng điệu châm biếm lạnh lẽo: “Con người tham lam, không chịu được cám dỗ, cái gọi là lương thiện, chỉ là khi không có quyền lực. Một khi đã có quyền lực, lòng tham vô đáy. Chính vì hiểu rõ điều này, nên bản cung mới thích chơi đùa với bản tính con người, thưởng thức việc gây họa cho thế gian.”
Có phải thế không…
Ta im lặng, không nói gì thêm.