Phù Linh

Chương 1


(Vì nữ chính mang kí ức hiện đại nên Bút để cô ấy xưng tôi nha)

Tôi đã xuyên thành nhân vật pháo hôi trong hậu cung của Long Ngạo Thiên. Vì để bảo toàn tính mạng, tôi quyết định tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với hậu cung của hắn.

Trong yến tiệc đêm giao thừa, tôi thuận miệng nói: “Bé cưng ơi, giúp tôi lấy bình rượu nào”.

Một loạt mỹ nhân cùng lúc đứng dậy.

Các nàng đen mặt nói: “Ngươi cũng gọi người khác là bé cưng sao?”.

Nam chính vừa bước vào hiện trường mắt trợn trừng: “Phi tần của lão tử đâu rồi?”.

1

Trong phòng 6 người của kí túc xá đại học luôn có năm đứa trẻ và một người mẹ.

Tôi chính là người mẹ đó.

Gần trễ giờ, năm người còn lại vẫn nằm dài trên giường, tôi mở chăn của từng người một: “Các con ơi, mau dậy đi.”

Khi bóng đèn trong phòng hỏng, bạn cùng phòng A – người mắc bệnh công chúa, thường tỏ ra kiêu căng tự nguyện đứng lên trên ghế để thay đèn, tôi từ dưới nhìn lên lo lắng: “Con cẩn thận nhé.”

Khi ra ngoài ăn tối, tôi lấy một ít măng tay đưa vào miệng bạn cùng phòng B, một người rất kén ăn chỉ thích thịt: “Con ăn ít rau này đi, chỉ một miếng thôi.”

Trong cuộc đua 100 mét, bạn cùng phòng C với tinh thần thể thao tốt nhất giành ngôi nhất toàn trường, tôi ôm lấy cô ấy khi vừa vượt qua vạch đích: “Con giỏi quá! Muốn cái quà gì không?”

Vì vậy, khi tôi xuyên qua cuốn tiểu thuyết hậu cung tiên hiệp kỳ lạ này, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một cô gái nhỏ mặc trang phục cổ xưa trông giống hệt bạn cùng phòng A, đang cầm roi định vung về phía tôi.

Tôi liền cất tiếng: “Bé cưng, cẩn thận, đừng đánh vào tay mình đấy.”

2

“Phạm thượng! Ngươi cả gan dám dùng lời lẽ thô tục với Vũ Dao Công chúa!”

Bạn cùng phòng A dường như vẫn chưa kịp phản ứng, nhưng sau lưng cô ấy có một cô gái nhỏ với hai tóc búi xinh đẹp lại lao ra và hét lớn với tôi.

Vũ Dao Công chúa?

Cuốn tiểu thuyết này cũng quá lố bịch rồi đấy!

Cô gái nhỏ này là một trong những người đầu tiên nam chính thu phục, giống hệt cô bạn A cũng đành đi, ngay cả tên cũng giống y hệt sao?

Bạn cùng phòng A – Kiều Vũ Dao khi mới nhập học là cô nàng mắc bệnh công chúa, vì vậy mà tác giả cuốn sách này cho cô nàng này làm công chúa luôn sao?

Nếu không phải biết bản thân xuyên sách, tôi thực sự hoài nghi cả hai chúng tôi đều bị thôi miên.

Tiểu cung nữ chỉ vào mũi tôi mắng loạn lên, còn Kiều Vũ Dao thì nghệch ra, tay cầm roi da khựng lại giữa không trung.

Sợi roi da phát ra ánh sáng bạc mất khống chế rơi bộp xuống đất, vừa vặn đánh trúng bàn tay của cô nàng.

Sợi roi da này bản thân mang theo linh lực, khi mất kiểm soát còn không phân biệt được chủ tớ.

Bàn tay của Kiều Vũ Dao lập tức xuất hiện một vết thương sâu hằng sâu vào thịt.

Cô nàng kêu lên một tiếng đau đớn, buông roi da ra, ma/u theo đó b.ắ.n lên vạt áo tôi.

“Công chúa!”

Tiểu cung nữ vừa rồi còn vênh váo hống hách lúc này hốt hoảng quay đầu nâng cổ tay Kiều Vũ Dao lên.

Nhưng nàng ta chỉ là người thường không có linh lực, chỉ có thể nhanh chóng chạy đi gọi thái y.

Kiều Vũ Dao đau đớn ngã trên đất.

Tôi nhìn dung nhan xinh đẹp đáng yêu vốn có của cô nàng đã bắt đầu trở nên méo mó, không khỏi thở dài.

Mặc dù hiện tại tôi biết rõ cô nàng không phải là bạn cùng phòng A thật, nhưng đã trót mang khuôn mặt quen thuộc này, tôi không thể nào khoanh tay đứng nhìn.

“Đưa tay đây.”

Tôi đi đến bên cạnh cô nàng rồi ngồi xổm xuống.

Vết thương này người khác không chữa được, nhưng tôi lại có thể.

Dù sao trong nguyên tác, tôi còn dựa vào năng lực trị liệu hệ Mộc nhân cơ hội khi chữa thương cho nam chính đã cố ý câu dẫn hắn ta, cuối cùng bị một trong số phi tần trong hậu cung của hắn ta ghen ghét, giáng một tia sét đánh cho c.h.ế.t.

3

“Tiện nhân, cút ngay cho ta!”

Thấy tôi đến gần, Kiều Vũ Dao cảnh giác ôm lấy tay rụt về sau, miệng vẫn không quên lớn tiếng quát tháo.

Chỉ tiếc là dáng vẻ rắn ngoài mềm trong này của nàng ta chẳng có chút uy h.i.ế.p nào đối với tôi.

“Bé cưng, ngoan nào!” Tôi lạnh lùng nói.

Trong mắt Kiều Vũ Dao lộ ra một chút mơ hồ.

Tôi nhân cơ hội nắm lấy tay cô nàng.

Chị còn trị không được cưng nữa sao?

Kiều Vũ Dao gia cảnh giàu có, từ nhỏ đã được nuông chiều nên mắc bệnh công chúa, hở ra là sai khiến người khác làm cái này cái nọ, khiến bốn người còn lại trong ký túc xá đều không thích cô nàng.

Hơn nữa người khác càng lạnh nhạt với cô nàng thì cô nàng lại càng làm loạn. Đôi khi chỉ là một câu nói đùa vô ý của mọi người, cũng có thể châm lửa cho ngồi nổ của Kiều Vũ Dao.

Cả phòng 620 giống như một tảng băng ngàn năm không tan, bên dưới lại cuồn cuộn dòng dung nham sắp phun trào.

Vì muốn bầu không khí kí ký xá trở nên tốt đẹp hơn tôi quyết định kéo cô nàng đi xin lỗi từng người một.

Nhưng Kiều Vũ Dao mang tính cách kiêu ngạo, đương nhiên không dễ gì lại chịu hạ mình.

Tôi biết rõ loại người khó chiều như vậy, chỉ có thể mềm mỏng không ngừng dỗ dành cô nàng bằng cách gọi “bé cưng” hết lời này đến lời khác.

Cuối cùng, thành quả đạt được là chỉ cần cô nàng vừa nghe thấy hai chữ [bé cưng], cho dù có đang tức giận đến đâu cũng sẽ nhịn xuống.

Nghe có giống chó của Pavlov không?*

(*Để hiểu rõ hơn về câu nói này, chúng ta cần tìm hiểu về phản xạ có điều kiện của Pavlov: Ivan Pavlov là một nhà khoa học Nga, nổi tiếng với thí nghiệm về phản xạ có điều kiện trên loài chó. Trong thí nghiệm, ông đã rung chuông mỗi khi cho chó ăn. Ban đầu, chó chỉ chảy nước miếng khi nhìn thấy thức ăn (phản xạ vô điều kiện). Sau một thời gian lặp đi lặp lại việc rung chuông cùng lúc với cho ăn, chó đã hình thành phản xạ có điều kiện: chảy nước miếng khi nghe thấy tiếng chuông, dù không nhìn thấy thức ăn.)

Thôi dừng lại, sao có cảm giác kỳ lạ thế nhỉ.

Tóm lại, mặc dù đây không phải là ý định ban đầu của tôi, nhưng kết quả lại là điều tôi mong muốn.

Không chỉ nhanh chóng xoay chuyển bầu không khí cứng nhắc trong ký túc xá lúc bấy giờ, mà ngay cả trong cuốn tiểu thuyết này cũng có thể dùng để đối phó với “Vũ Dao công chúa”  giống hệt cô bạn A như đúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.