Phu Quân Của Ta Là Đại Lý Tự Khanh

Chương 1


1

Lúc ta c-h-ế-t, đầu đã bị c-h-ặ-t mất, không biết đã bị vứt ở nơi nào.

Chính tay phu quân ta kéo ta từ ngôi miếu đổ nát đến bãi tha ma, sau đó dùng bình hương dụ chó hoang đến.

Nhìn răng nanh của chó hoang xé rách d-a t-h-ị-t ta, moi hết n-ộ-i t-ạ-ng, đến cả một sinh linh bé nhỏ trong bụng cũng bị lôi ra, g-ặ-m n-h-ấ-m đến không còn một mảnh nào.

Mộ Hàn nhắm mắt quay mặt đi, mơ hồ như không đành lòng nhìn.

“Con… Con của ta…”

Tim ta như bị d-a-o c-ắ-t, muốn xông lên ngăn cản, nhưng mỗi lần đều xuyên qua cơ thể hắn.

Cho đến khi tứ chi ta bị xé nát, không còn nhìn ra hình người.

Hắn mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm xoay người rời đi.

Ta đỏ mắt, bay đến chất vấn: “Vân Khinh Lan đối với huynh quan trọng đến vậy sao? Có thể khiến huynh bất chấp nguyên tắc, bất chấp thê nhi*, che giấu tội ác cho nàng ta?”

*Thê nhi: vợ con

Mộ Hàn làm như không nghe thấy, trực tiếp đi xuyên qua người ta.

Đôi môi mỏng khẽ lẩm bẩm: “Những gì có thể làm ta đều đã làm rồi, chỉ mong bọn chúng thả Khinh Lan về…”

Ta cười nhạo chính mình.

Đúng vậy.

Cùng là thiên kim của Hộ bộ Thượng thư, hắn từ trước đến nay chỉ để ý đến muội muội ta, Tống Khinh Lan, chưa từng liếc mắt nhìn ta, Tống Thanh Vũ dù chỉ một lần.

Sáng nay, hắn nhận được một bức thư.

Trên thư viết, ở ngoại ô có một t-h-i t-h-ể nữ không đầu, nếu như hắn không tiêu hủy chứng cứ, lần sau người c-h-ế-t chính là Tống Khinh Lan!

Là Đại Lý Tự khanh, suy nghĩ đầu tiên của hắn không phải là truy bắt hung thủ, mà là nhân lúc đêm tối, vứt ta đến bãi tha ma, tiêu hủy chứng cứ.

Hình như chỉ cần liên quan đến Tống Khinh Lan, hắn sẽ mất đi lý trí.

Thành thân ba năm, vốn dĩ ta cho rằng mình đã quen rồi, nhưng vẫn không khỏi chua xót.

Ta theo Mộ Hàn trở về phủ.

Hắn đứng trên bậc đá trong sân, mấy nha hoàn bưng nước từ hành lang nối đuôi nhau đi ra, chờ Mộ Hàn rửa tay.

Nhìn thấy dẫn đầu là những gương mặt xa lạ, hắn nhướng mày: “Sao không thấy Tống Thanh Vũ?”

Mộ Hàn thích sạch sẽ.

Trước kia mỗi khi hắn về phủ, ta đều sẽ ra nghênh đón, hầu hạ hắn rửa mặt thay y phục.

Bất kể hắn có ghét bỏ thế nào, ta đều kiên trì như thế.

Quản gia cười làm lành nói: “Gia chủ có điều không biết, phu nhân đã hồi môn rồi, thư còn để trong thư phòng của ngài ạ.”

Nghe vậy, trên mặt ta lộ ra vài phần mờ mịt.

Ta chưa từng nói muốn hồi môn, cũng chưa từng viết thư cho Mộ Hàn.

“Không nói một lời đã đi rồi?”

Mộ Hàn  cau mày, trong mắt mang theo nghi hoặc và bực bội: “Nàng ta tưởng rằng học theo Khinh Lan không tuân thủ quy củ, ta sẽ để ý đến nàng ta sao?”

Ta ngẩn người, trong lòng dâng lên một cơn đau thắt.

Ta cứ tưởng ta biến mất, ít nhất hắn cũng sẽ hỏi han một câu, nào ngờ hắn chỉ cho rằng ta đang thu hút sự chú ý của hắn…

Quản gia quan sát sắc mặt, thăm dò hỏi: “Gia chủ, có cần phái người đi đón phu nhân về không ạ?”

“Không cần, để nàng ta muốn về thì tự về.” Nam nhân lại xua tay, lạnh lùng nói: “Mục phủ ta đâu phải thiếu nàng ta thì không được!”

“Sau này đừng lấy mấy chuyện nhỏ nhặt này đến làm phiền ta.”

Quản gia vâng dạ.

Ta lại một lần nữa biết được vị trí của mình trong lòng hắn.

Ta cười chua xót, giọng nói run rẩy: “Huynh được như ý nguyện rồi đó Mộ Hàn, ta sẽ không còn làm chướng mắt huynh nữa.”

Mộ Hàn không hề hay biết, ung dung dùng xong bữa tối, rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Không ai có thể nhìn ra, chỉ mới hai khắc trước, hắn còn đang làm chuyện như tiêu hủy chứng cứ.

Ngày hôm sau.

Mộ Hàn nhận được báo án, liền dẫn theo thuộc hạ đến bãi tha ma nơi ta bị vứt xác ở đó.

Nước tuyết hòa lẫn bùn đất chảy lênh láng, nhìn thấy cảnh tượng tan hoang cùng t-h-i t-h-ể bê bết m-á-u t-h-ị-t be bét ở giữa, ta che miệng, suýt nữa thì nôn ra.

Lão Ngô Tác ngồi xổm bên cạnh t.h.i t.h.ể ta, sắc mặt trầm ngâm phẫn nộ:

“Nữ tử này c.h.ế.t khoảng hai ngày trước, vết cắn xé còn mới, rõ ràng là có người cố ý  tiêu hủy t-h-i t-h-ể… Thật là tán tận lương tâm!”

Các nha môn đi điều tra xung quanh gần hai canh giờ, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

“Bẩm đại nhân, hung thủ rất có kinh nghiệm, nước tuyết đã che lấp hết mọi dấu vết.”

Ta cười chua xót.

Đương nhiên là không có dấu vết, Mộ Hàn thân là Đại lý tự khanh, sao có thể để lại chứng cứ?

Tay Mộ Hàn siết chặt, giọng nói khàn khàn: “Vậy thì kết án đi, có lẽ là ai đó vứt xác…”

Tim ta thắt lại, lão Ngô Tác đột nhiên chỉ vào t-h-i t-h-ể ta kêu lên.

“Đại nhân! Có lẽ từ chỗ này có thể giúp chúng ta điều tra thân thế của t-h-i t-h-ể nữ này!”

Mộ Hàn nhìn theo hướng hắn chỉ, đồng tử co rút!

Trên vai t-h-i t-h-ể nữ có một vết bỏng.

Mà trên lưng ta cũng có một vết sẹo như vậy…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.