Phu Quân Của Ta Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 1


Phu quân của ta mất trí nhớ rồi.

 

Trước khi mất trí nhớ, dung mạo hắn tựa sương tuyết, cao ngạo lạnh lùng, xa cách thờ ơ.

 

Sau khi mất trí nhớ, hắn trở nên nhã nhặn lễ độ, dịu dàng ân cần.

 

Ta nói với hắn: “Ta là thê tử của chàng, chàng rất yêu ta.”

 

Nửa câu đầu là thật, nhưng nửa câu sau lại là dối trá.

 

1.

 

Khi Bùi Tri Thuật tỉnh dậy, trời đã tối.

 

Những ngôi sao lấp lánh mờ nhạt, ánh trăng treo cao trên bầu trời.

 

Ta vốn đang dùng khăn nhẹ nhàng lau mặt cho hắn.

 

Bỗng nhiên, ta thấy hàng mi dài của hắn khẽ rung động, từ từ mở mắt ra.

 

Khuôn mặt hắn hơi tái nhợt, ánh mắt mờ mịt, dưới ánh đèn mờ ảo, trông có chút yếu đuối.

 

Ta vô thức hạ giọng.

 

“Chàng tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào?”

 

Bùi Tri Thuật lặng lẽ nhìn ta.

 

Một lúc sau, hắn mở đôi môi khô khốc, giọng nói khàn khàn hỏi: “Ngươi là ai?”

 

2.

 

Bùi Tri Thuật đã mất trí nhớ.

 

Đại phu đã đến xem qua, nói rằng nguyên nhân là do có tụ m.á.u trong não, liệu có thể hồi phục hay không thì khó nói.

 

Ta sai nha hoàn tiễn đại phu, còn mình thì ngồi lại bên giường.

 

Bùi Tri Thuật khẽ nhíu mày, có lẽ hắn cảm thấy khó chịu.

 

Ta liền nhẹ nhàng xoa bóp giúp hắn, làm cho nếp nhăn trên trán hắn giãn ra.

 

“Chàng không nhớ gì thật sao? Một chút cũng không nhớ lại được à?”

 

Bùi Tri Thuật đáp: “Không hẳn, có vài đoạn ký ức mơ hồ, nhưng không rõ ràng lắm.”

 

“Không sao, để ta nói cho chàng.”

 

Ta nói với hắn: “Chàng tên là Bùi Tri Thuật, năm nay hai mươi tám tuổi, là tể tướng của triều đình.

 

“Hôm qua khi ra ngoài, chàng đã gặp phải thích khách, trong lúc giao đấu không may bị thương ở đầu, mãi đến bây giờ mới tỉnh lại.”

 

Ta vén mấy sợi tóc lòa xòa của hắn, gần như không do dự, ta lại nói tiếp:

 

“Đây là nhà của chúng ta, ta là thê tử của chàng, chúng ta đã thành hôn hai năm rồi, và chàng rất yêu ta.”

 

3.

 

Bùi Tri Thuật sau khi mất trí nhớ ngoan ngoãn lắng nghe, đợi ta nói xong, hắn liền cất tiếng gọi ta:

 

“Phu nhân.”

 

Ta bật cười.

 

“Chàng không gọi ta như vậy đâu, ta tên là Tống Tương Nghi, chàng luôn gọi ta là Tương Nghi.”

 

Bùi Tri Thuật ngay lập tức thuận theo: “Được, Tương Nghi.”

 

Có lẽ bởi vì ta là người đầu tiên hắn nhìn thấy sau khi tỉnh lại, nên hắn tin tưởng ta vô điều kiện.

 

Ta nói gì hắn cũng tin.

 

Nhưng thực ra, ta đang lừa hắn.

 

Chúng ta đúng là phu thê, nhưng người hắn yêu không phải là ta.

 

4.

 

Người mà Bùi Tri Thuật yêu nên là Chiêu Dương quận chúa, thanh mai trúc mã của hắn.

 

Nàng ấy có dung mạo thanh tú, thông minh lanh lợi, và vẽ tranh cực kỳ đẹp.

 

Từ nhỏ, Chiêu Dương quận chúa và Bùi Tri Thuật đã cùng nhau học hành, cùng nhau vui đùa.

 

Hầu như ai cũng ngầm thừa nhận rằng sau này họ sẽ thành thân với nhau.

 

Ta đã từng nhìn thấy Bùi Tri Thuật và quận chúa Chiêu Dương ở bên nhau.

 

Đó là vào khoảng tháng bảy hay tháng tám, họ cùng hái mơ dưới một gốc cây mơ.

 

Cây mơ không quá cao, nhưng những quả ở thấp đã bị người khác hái hết, chỉ còn lại những quả trên cao.

 

Quận chúa Chiêu Dương vươn cánh tay, kiễng chân nhưng vẫn không với tới.

 

Nàng không hề tức giận, chỉ bĩu môi rồi quay sang nhìn Bùi Tri Thuật với ánh mắt cầu cứu.

 

5.

 

Bùi Tri Thuật, người vốn luôn trầm lặng và ít khi bộc lộ cảm xúc, từ trước đến nay luôn kín đáo và ít cười.

 

Chúng ta đã thành thân hơn hai năm, nhưng hắn chỉ giữ lễ nghĩa, thiếu sự gần gũi với ta.

 

Thế nhưng hôm đó, Chiêu Dương quận chúa không cần nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt ngây thơ nhìn hắn.

 

Hắn liền dễ dàng chiều lòng, đưa tay kéo cành cây mơ xuống thấp.

 

Chiêu Dương quận chúa lấy được quả mơ, vui vẻ nheo mắt cười rạng rỡ.

 

Hoàng hôn chiếu nghiêng, ánh hoàng hôn đỏ rực phủ khắp bầu trời.

 

Ánh sáng xuyên qua tán lá cây mơ, như vẽ lên bóng dáng họ một viền vàng mềm mại.

 

Họ thực sự rất xứng đôi.

 

Nhưng xứng đôi thì có ích gì chứ?

 

Cuối cùng, Bùi Tri Thuật vẫn cưới ta.

 

6.

 

Sau khi mất trí nhớ, Bùi Tri Thuật trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

 

Hắn cứ quanh quẩn bên ta cả ngày, khăng khăng muốn nghe về những chuyện trước đây của chúng ta.

 

Điều này thực sự làm khó ta.

 

Trước đây giữa chúng ta có gì đáng kể đâu chứ?

 

Nếu nói về thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, đó là chuyện giữa hắn và Chiêu Dương quận chúa.

 

Còn nếu nói về cuộc sống hôn nhân mặn nồng, ân ái khăng khít, thì đó càng không liên quan gì đến chúng ta.

 

Ta có thể kể cho hắn nghe gì đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.