Chương 1
Lư Đình lần đầu tiên xuất chinh trở về, mang theo một nữ tử yếu đuối.
“Ta đối với Hạnh Nhi là chân ái, không phải nàng không thành hôn.”
“Kim Tương Ngọc, chúng ta hòa ly đi.”
Lâm Hạnh Nhi rúc vào trong lòng Lư Đình, nhìn ta, nhỏ giọng nói:
“Thật đáng thương, sắp bị đuổi ra khỏi nhà rồi sao?”
Chương 2
“Hòa ly? Được thôi.
“Đồ của ta, ta phải mang đi.”
Ta nhận lấy tờ hưu thư, phủi m.ô.n.g đứng dậy, đi một vòng quanh Lư trạch nguy nga lộng lẫy, từng thứ từng thứ chỉ qua:
“Giường gỗ lim, của ta.”
“Bình phong thêu Tô Châu, của ta”.
“Ghế dựa khắc hoa tử đàn, của ta.”
Ta chậm rãi đi đến bên cạnh hai người bọn họ, chỉ vào cánh cửa lớn sơn son uy nghiêm:
“Của ta.”
Lư Đình nhíu mày:
“Nàng đang phát điên cái gì vậy, cửa lớn nhà họ Lư ta, khi nào thì thành của nàng?”
Lâm hạnh Nhi phụ họa:
“Chiếm đoạt tài sản nhà chồng, thật là mặt dày.”
Ta cười:
“Lư Đình, mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho kỹ, lúc ta gả vào đây, cửa lớn nhà ngươi có hình dạng này sao?”
Lư Đình nhìn chằm chằm vào cửa lớn, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp c.h.ế.t ruồi.
Ta tốt bụng giúp hắn nhớ lại:
“Cửa nhà ngươi cũ nát, xiêu vẹo, gió lùa tứ phía.”
“Cánh cửa bây giờ là ta bỏ ra số tiền lớn mời thợ thủ công đúc bằng sắt sơn son.”
“Trong nhà, từ đồ nội thất lớn như giường, bàn ghế, cho đến đồ dùng nhỏ như nồi niêu xoong chảo, không phải là của hồi môn của ta, thì cũng là ta bỏ tiền của hồi môn ra mua.”
“Sao nào, ngươi nhấc chân tè một bãi, là muốn chiếm đoạt sao?”
Ta lại nhìn sang Lâm Hạnh Nhi, sắc mặt nàng ta trắng bệch:
“Còn ngươi, muốn gả vào cửa sao?”
“Xin lỗi, cửa là của ta.”
Chương 3
Cuối cùng là Lư lão phu nhân quyết định, cho nàng ta một chiếc kiệu nhỏ, từ cửa sau khiêng vào, làm thiếp.
Lư lão phu nhân an ủi ta:
“Lâm Hạnh Nhi cứu mạng Đình nhi, lại mang thai hài tử. Dù sao cũng là cốt nhục nhà họ Lư ta, không thể để bé con sinh ra mà không danh không phận.”
Lời nói của bà lão xoay chuyển, ánh mắt lộ vẻ trách móc:
“Cũng tại con, thành thân một năm, trong bụng cũng không có động tĩnh gì.”
Ta không khỏi run rẩy, sờ lên bụng: “Lúc đó nhận được tin phu quân trúng tên độc, sống c.h.ế.t chưa rõ, ta kinh hãi, thế mà…”
Liên tiếp ăn ba cái móng giò nướng để nén kinh hãi, lại ăn bánh táo gai để giải ngấy, canh lê để giải khát, thịt bò hầm để thỏa mãn cơn thèm.
Bụng căng tròn.
Ta xoa bụng, cười thê lương, loạng choạng bỏ đi.
Chỉ để lại Lư lão phu nhân ngây người đứng tại chỗ.
Chương 4
Buổi tối, ta cuộn mình trong chăn, vừa nhấm nháp chân gà cay thơm phức, vừa xem thoại bản.
Ánh nến sáng rực bỗng bị người ta che khuất.
Lư Đình đứng bên giường:
“Tương Ngọc, mẫu thân đã nói với ta rồi.”
“Hài tử không còn, chúng ta có thể sinh tiếp.”
“Dù sao, nhà họ Lư cũng phải có một đích tử.”
Hắn vừa nói vừa tiến lại gần, bàn tay ấm áp ôm lấy eo ta.
Ta cố ý làm nũng, giơ chân đạp mạnh một cái, thuận tay cầm gối ngọc ném tới.
Rầm một tiếng!
Lư Đình ngã sấp mặt, mũi chảy máu, mắt nổ đom đóm.
Hắn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn ta:
“Kim Tương Ngọc, ngươi dám đánh phu quân!?”
Ta từ từ ngẩng mặt lên, biểu cảm của Lư Đình cứng đờ. Chỉ thấy ta nước mắt lưng tròng, chóp mũi ửng đỏ, hai má lem luốc nước mắt.
Cay do chân gà.
Ta hít hít mũi, nghẹn ngào nói:
“Bây giờ mới nhớ đến ta, muộn rồi.
“Ngươi và Lâm di nương tình chàng ý thiếp, ân ân ái ái, có từng nghĩ đến ta?”
“Hơn ba trăm ngày đêm, ta gối chiếc đơn chiếc, độc thủ không phòng.”
“Bầu bạn với ta, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo trước giường, và một trăm hai mươi rương hồi môn.”