1
Khi tỉnh lại lần nữa, ta nắm chặt chăn, thở hổn hển không ngừng.
Tỳ nữ thân cận Tiểu Đào nhanh chân tiến lên:
“Phu nhân, người gặp ác mộng sao?”
Ta vô thức gật đầu, sau khi lấy lại chút tỉnh táo, ta vô cùng kinh ngạc:
“Tiểu Đào, chẳng phải ngươi đã chết rồi sao?”
Ta còn nhớ lúc đi “bắt gian”, Tiểu Đào muốn đến cứu ta nhưng Lâm Nguyên đã ra lệnh cho người kéo nàng đi đánh chết bằng gậy.
Tiểu Đào nhìn ta lo lắng:
“Phu nhân, người đây là… bị ác mộng làm cho hoảng sợ sao?”
Mãi một lúc sau, ta mới nhận ra rằng mình đã được tái sinh.
Tái sinh vào năm thứ tư sau khi ta với Lâm Nguyên kết làm phu thê.
Ta nắm chặt tay, bây giờ vẫn còn kịp! Còn một năm nữa mới đến ngày ta chết!
Ta mất một lúc lâu mới nhớ ra, việc cấp bách bây giờ là phải đi hầu hạ mẹ chồng, tổ mẫu ăn sáng.
Ta dẫn Tiểu Đào đến đại sảnh, họ đã đợi một lúc rồi.
Mẹ chồng sắc mặt vui vẻ, vẫy tay với ta:
“Nguyệt nhi đến rồi, lại đây nào, mẹ bảo nhà bếp làm món con thích nhất.”
Nhưng tổ mẫu lại không vui, hừ lạnh một tiếng:
“Hừ, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi mới dậy? Ngươi xem nhà ai có phu nhân như ngươi, vừa lười biếng vừa không biết tôn trọng bậc trưởng bối?”
Tổ mẫu vẫn luôn vì chuyện ta “ghen tuông”, ngăn cản Lâm Nguyên nạp thiếp mà so đo với ta.
Ta cúi đầu xuống bắt đầu hầu hạ họ dùng bữa.
Tổ mẫu nhịn lại nhịn mãi, mới nói:
“Cháu ta năm nay đã hai mươi lăm, người khác ở tuổi này, con cháu đầy đàn rồi!”
“Mà giờ nó vẫn chưa có một mụn nhi tử nào…”
Nếu như trước đây, ta chắc chắn sẽ kiên quyết ngăn cản nhưng bây giờ ta vội vàng quỳ xuống, cung kính nói:
“Thiếp xin nghe theo sự sắp đặt của tổ mẫu, xin tổ mẫu chọn cho phu quân một người tốt để nạp vào phòng, để cho chàng có con nối dõi tông đường.”
Mẹ chồng kinh ngạc ngồi thẳng dậy, buột miệng:
“Con nói gì vậy!”
Ta mỉm cười bí ẩn, trước đây khi tổ mẫu nói ta thì không lên tiếng, bây giờ liên quan đến lợi ích của mình thì lại đột nhiên to giọng rồi?
Tổ mẫu sắc mặt dịu lại:
“Nếu đã thế, vậy thì bà già này đợi Nguyên Nhi tan triều, rồi sau đó sẽ đi chọn cho nó mấy người tốt.”
“Con yên tâm, sẽ không uy hiếp đến vị trí chính thê của con đâu.”
Trước đây, hai mẹ con này, à không đúng, hai mẹ con họ, ở bên ngoài đều đổ lỗi chuyện không nạp thiếp là do tính “ghen tuông” của ta, để ta đứng mũi chịu sào, khiến ta luôn mang tiếng xấu.
Bây giờ, ta đã đồng ý rồi, mẹ chồng chỉ có thể đích thân ra mặt phản đối.
Mẹ chồng điên cuồng ra hiệu cho ta, giọng nói do dự:
“Cái này… Nguyên Nhi vẫn luôn nghe lời phu nhân nó nhất, nếu như trước nạp thiếp cho nó, có lẽ nó sẽ tức giận…”
Ta vẫn không nói gì.
Tổ mẫu không vui, gõ gõ cây gậy đầu rồng của bà ta:
“Nối dỗi tông đường là chuyện lớn, không thì cứ để tiểu thiếp sinh con rồi cho chính thê nuôi cũng được!”
Nghe nói hồi còn trẻ, tổ mẫu đã không ít lần mắng mẹ chồng.
Mẹ chồng nhất thời không nói nên lời, lo lắng đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng.
2
Năm đó, khi Lâm Nguyên là trạng nguyên lang mới đỗ, cưỡi ngựa cao đầu đi dạo phố, phong thần tuấn lãng, là người trong mộng của biết bao nữ tử.
Lúc đó, hoàng đế già vẫn chưa băng hà, thấy Lâm Nguyên là người trẻ tuổi tài cao như vậy, liền động lòng muốn ban hôn, ôn hòa hỏi:
“Khanh đã có hôn ước chưa?”
Lâm Nguyên lập tức nghe ra ý tứ ẩn ý của hoàng đế, quỳ xuống nói:
“Thực ra, thần đã sớm có ý trung nhân.”
Nàng ta nói ra tên ta, đồng thời ngầm ý nói ta với nàng đã sớm quen biết cũng như hứa hẹn với nhau.
Hoàng đế già vốn là một vị vua nhân hậu, sau khi nghe xong cũng không ép buộc Lâm Nguyên nữa, thậm chí còn ban hôn cho nàng ta với ta.
Khi đó, kinh thành chấn động, câu chuyện tình yêu của chúng ta trong một đêm đã truyền ra vô số phiên bản, dù sao thì thân phận của ta cũng thấp hèn, chỉ là nữ nhi của một viên quan lục phẩm.
Còn ta, người vẫn đang chờ đợi xuất giá thì rất hoang mang.
Trước đó, ta đúng là đã gặp Lâm Nguyên vài lần nhưng đó là khi ta đến thư viện đưa đồ ăn cho đệ đệ, chúng ta rất ít khi giao lưu.
Ta với đệ đệ là tỷ muội cùng mẹ khác cha nhưng mẹ ta đã mất sớm, cha ta nâng tiểu thiếp lên làm chính thất, sau đó lại sinh thêm một muội muội với một đệ đệ khác.
Kể từ đó ở nhà, ta với đệ đệ càng không được coi trọng, lúc nào cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
Đã là hoàng đế ban hôn, lại muốn thoát khỏi vũng bùn trong nhà, ta cũng chỉ có thể thuận thế gả đi.
Đêm tân hôn, Lâm Nguyên thành thật nói với ta rằng, nàng ta vì không muốn trở thành phò mã nên mới lấy ta làm lá chắn.
Lại ấp úng nói rằng mình có “nỗi niềm khó nói”, mong ta thông cảm.
Nhưng để đổi lại, nàng ta hứa tuyệt không nạp thiếp, đồng thời sẽ nâng đỡ đệ đệ của ta.
Lúc đó, ta nghĩ rằng đã đến nước này rồi, nàng ta nguyện ý đối xử với nhau như khách thì cũng tốt.
Hơn nữa, mẹ chồng cũng rất tốt với ta.
Kể từ đó, ta mang tiếng “ghen tuông” suốt năm năm trời.
Nếu chỉ như vậy thì cũng không sao nhưng nàng ta không nên vu oan ta tư thông với người khác rồi đẩy ta xuống ao, đồng thời còn bày mưu độc chết đệ đệ ta.
Ta còn nhớ, lúc đó ở trong củi, nhiếp chính vương dẫn nàng ta đến trước mặt ta, lúc đó ta đang quần áo xộc xệch.
Ta lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Nguyên mặc trang phục nữ tử, kinh ngạc mở to mắt.
Lâm Nguyên tỏ vẻ không đành lòng:
“Thật sự phải làm như vậy sao…”
Nhiếp chính vương ôm lấy eo Lâm Nguyên, cười tà mị:
“Bản vương chỉ cần nghĩ đến việc nàng ta từng là phu nhân của nàng, là hận không thể lăng trì nàng ta!”
Lâm Nguyên cười khúc khích:
“Đáng ghét! Chàng vẫn ghen tuông như vậy!”
Tiếp đó, ta bị đầu độc câm điếng, cắt đứt gân tay chân, khiến ta không thể thanh minh trước mặt mọi người.
Ta trừng mắt nhìn Lâm Nguyên với nhiếp chính vương cười đùa, ta thực sự hận đến cực điểm.
Ta muốn nói với Lâm Nguyên rằng, cho dù ngươi nói với ta rằng ngươi là nữ tử thì thế nào? Ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ.
Dù sao thì trong năm năm chung sống, lẽ nào ta lại không nhận ra chút gì về thân phận của nàng ta sao?
Nhưng tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?
3
Vừa mới nghỉ ngơi được một lúc, Tiểu Đào đã đến nhắc nhở ta rằng hôm nay phải dự tiệc ngắm hoa do công chúa tổ chức.
Đúng rồi, ta còn phải giúp Lâm Nguyên tiến hành ngoại giao giữa các phu nhân.
Bản thân ta không muốn đi nhưng không chịu nổi Lâm Nguyên ám chỉ nhiều lần:
“Hiện tại ta là Ngự sử, nếu phu nhân của ta ngay cả loại giao tiếp qua lại này cũng không dự, chẳng phải là mất mặt ta sao?”
Nhưng mỗi lần ta đi, đều bị vô số quý nữ chế giễu cười nhạo, cho dù ta có giải thích, các nàng cũng không hề bỏ qua.
Ta đi nói với Lâm Nguyên, nàng ta chỉ bảo ta tự tìm cách.
Ta mãi mãi nhớ nàng ta thường mang theo nụ cười khinh thường nói với ta:
“Các ngươi là đám đàn bà cả ngày chỉ rảnh rỗi không có việc gì làm, mới có thể có nhiều chuyện quanh co như vậy, ta là người phải làm việc lớn, sau này đừng làm phiền ta vì những chuyện này!”
Đám quý nữ kia cho rằng Lâm Nguyên mù mắt, mới có thể coi trọng một nữ nhi con tiểu quan ghen tuông như ta, đặc biệt là công chúa, lúc tiên hoàng còn tại thế, nàng ta đã từng bày tỏ tình cảm với Lâm Nguyên.
Đáng tiếc, Lâm Nguyên cuối cùng lại cưới ta, nàng ta càng hận ta đến tận xương tủy.
Nói cho cùng, chỉ là Lâm Nguyên không quan tâm đến ta, lúc người khác chế giễu ta trước mặt nàng ta, không nói gì, không biểu cảm, thế nên người khác mới có thể cảm thấy trêu chọc ta không cần phải trả giá không?
Ta ăn mặc chỉnh tề, đến tiệc ngắm hoa.
Công chúa là tiểu nữ nhi của tiên hoàng, tính tình kiêu căng, cho dù tiên hoàng đã băng hà, nhiếp chính vương hiện tại đối với công chúa cũng coi như hòa nhã.
Thấy ta đến, công chúa đặt tách trà xuống, trước mặt mọi người bắt đầu nói bóng gió:
“Cũng không biết là tiểu môn tiểu hộ nào, bản thân không sinh được, liền bám chặt lấy phu quân cũng không cho người khác sinh!”
“Thật đáng thương cho tình cảm sâu nặng của Lâm đại nhân!”
Dù sao, so với danh tiếng xấu của ta, Lâm Nguyên lại có danh tiếng tốt là “chung tình”.
Ta vừa định cười đáp lại nàng thì nghe thấy một giọng nói không phân biệt được nam nữ truyền đến:
“Công chúa điện hạ vạn an.”
Quay đầu nhìn lại thì ra là nhiếp chính vương với Lâm Nguyên cùng đến.
Thấy Lâm Nguyên, mắt công chúa sáng lên:
“Lâm đại nhân, ngài đến rồi!”
Lâm Nguyên cười gật đầu với công chúa.
Ta đứng ở góc độ vừa vặn có thể nhìn thấy nhiếp chính vương hơi không vui, lén véo tay Lâm Nguyên một cái.
Ta vô ngữ nhếch mép.
Sau khi chào hỏi công chúa xong, Lâm Nguyên mới nhớ đến ta, đi về phía ta:
“Phu nhân, nghe mẹ ta nói tổ mẫu lại muốn nạp thiếp cho ta, nàng yên tâm, ta tuyệt đối không nạp thiếp…”
Những quý nữ bên cạnh đều lộ ra ánh mắt hâm mộ, nhiếp chính vương nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
Ta vội cúi đầu, tỏ vẻ hèn mọn:
“Phu quân nhưng tổ mẫu đã nói rất nhiều lần hy vọng chàng nạp thiếp, chúng ta là phận con cháu, vì để hiếu thuận, hãy thuận theo ý của tổ mẫu đi.”
“Hoặc là, phu quân tự mình đến nói với tổ mẫu?”
4
Triều đại này từ trước đến nay vẫn lấy hiếu trị thiên hạ.
Ta trực tiếp áp cái mũ “hiếu” lên đầu Lâm Nguyên, nhất thời Lâm Nguyên có chút ngớ người.
Nhiếp chính vương không vui hừ lạnh nói:
“Lâm phu nhân quả thật là ăn nói lưu loát.”
Ta tiếp tục khóc lóc nỉ non, giả vờ như không nghe ra ý của hắn:
“Thiếp thân là nghĩ gì nói nấy, không giống phu quân học rộng hiểu nhiều.”
“Thiếp thân tự nhiên cũng muốn cả đời sống hòa thuận tốt đẹp với phu quân nhưng tổ mẫu sắp vì chuyện này mà tức giận đến sinh bệnh rồi, dù sao, dù sao chỉ cần trong lòng phu quân có thiếp thân là được…”
Hiện tại nhiều quý nữ đều có mặt ở đây, sau này cái nồi “không nạp thiếp” không thể đổ lên đầu ta được.
Cuối cùng Lâm Nguyên chỉ có thể không kiên nhẫn nói:
“Được rồi được rồi, trời cũng không còn sớm nữa, phu nhân về sớm đi.”
Trên xe ngựa trở về cùng Lâm Nguyên, sắc mặt nàng ta lạnh lùng, nhìn vào chính là dáng vẻ không vui:
“Tại sao nàng lại nói như vậy trước mặt mọi người?”
Ta giả vờ sợ sệt:
“Ta nói có gì không đúng chăng?”
“Phu quân, cùng lắm thì chàng nạp vài người nhưng không đụng đến họ là được! Dù sao thiếp thân cũng không gánh nổi cái danh “bất hiếu.””
Lâm Nguyên nghiến răng không nói nên lời, nàng ta không thể không biết xấu hổ mà nói rằng chính là muốn ta gánh cái danh này:
“Nàng, nàng đúng là giỏi lắm!”
Vừa đến cửa phủ, nàng ta đã đi tìm mẹ chồng, mẹ chồng cũng đến khuyên ta, ta chỉ phụ trách khóc lóc nỉ non, chính là không ra mặt nói chuyện, mẹ chồng không khỏi lộ vẻ thất vọng.
Kiếp này muốn giẫm đạp lên ta, đổi lấy danh tiếng tốt cho bản thân?
Mơ đi!