Phù Sinh Nhược Mộng

Chương 2


Tô Uyển Âm quả nhiên không làm ta thất vọng, lúc này bà ta vô cùng đau đớn lại vô cùng tỉnh táo.

“Ngươi trước tiên đốt viện của mình, dẫn đi gia nhân sau đó mới đốt Văn Xương Viện dẫn ta ra, chắc chắn đã mưu tính rất lâu.”

Ta gật đầu.

Quả thực đã dùng rất lâu.

Kiếp trước biết được bà ta chết, nỗi hận của ta không có chỗ trút, chỉ có thể trong đầu từng lần từng lần nghĩ đến nếu bà ta còn sống, phải làm sao để bà ta sống không bằng chết.

“Cuối cùng ngươi muốn thế nào? Ngươi hận ta như vậy nhưng không giết ta, ngược lại trói ta ở đây, muốn mưu đồ gì?”

Ta tỉ mỉ đánh giá bà ta, tâm trạng rất vui vẻ.

“Ta muốn ngươi sống không bằng chết! Giống như mẫu thân ta, từng chút từng chút bị ngươi hạ độc dược mãn tính hút hết tinh khí, trơ mắt nhìn đệ đệ muội muội của ta chết yểu trong bụng, trong tuyệt vọng từng chút từng chút chết đi.”

Tô Uyển Âm nghe xong, trong mắt cuối cùng cũng xuất hiện vẻ sợ hãi mà ta mong đợi nhất.

“Thì ra ngươi vẫn luôn biết, ngươi vẫn luôn nhẫn nhịn!”

Ta cười, cười rất ôn hòa, giống như Lục Thanh Kình hành hạ thủ lĩnh quân địch vậy, đủ biến thái.

Ta là do hắn dạy dỗ, nên cũng chịu ảnh hưởng của hắn rất nhiều.

Tô Uyển Âm vừa căm hận vừa sợ hãi nhìn chằm chằm ta, cố tỏ ra bình tĩnh.

“Lửa rất nhanh sẽ được dập tắt, sau khi bọn họ trở về, ngươi căn bản không chạy thoát được. Ngươi bây giờ thả ta ra, ta có thể chia cho ngươi một nửa gia sản, giúp ngươi cao bay xa chạy!”

“Ha!”

Ta cười bà ta ngu ngốc, ta sao có thể tin bà ta, lại sao có thể tha cho bà ta?

Năm đó, ta vô tình phát hiện bà ta hạ độc vào thuốc của mẫu thân ta nhưng lúc đó mẫu thân đã là nỏ mạnh hết đà, mớihôm trước hôm sau đã về cõi tây.

Mẫu thân trước khi chết dặn ta chắc chắn phải nhẫn nhịn, tạm thời không thể nói với phụ thân, bởi vì phụ thân ngu ngốc của ta, chỉ cần Tô Uyển Âm rơi một giọt nước mắt không rơi thì sẽ không tin ta.
Nhưng dù sao ta cũng là con gái đầu lòng của phụ thân, cũng từng là tâm can bảo bối của ông, Tô Uyển Âm dù có không vừa mắt ta, cũng không dám thật sự động đến ta.

Mọi chuyện đều như bà ta dự liệu.

Chỉ là, sau đó nhi tử của Tô Uyển Âm, cũng chính đứa con trai duy nhất cuủa phụ thân ta, Lý Cảnh ra đời, lúc này ông ta bắt đầu lãng quên đứa con gái là ta.

Ta ở phụ thân ta trước mặt càng ngày càng vô hình, Tô Uyển Âm liền lặng lẽ cắt giảm chi tiêu trong viện của ta, nhưng vẫn còn có thể nhẫn nhịn qua ngày.

Thẳng đến năm ta mười hai tuổi kia, phụ thân ta bị sơn phỉ bắt cóc đi đời nhà ma.

Tô Uyển Âm lo xong tang sự, ngay cả đồ ăn thức uống cũng lười mang đến cho ta, hạ nhân cũng chạy bay không còn một móng, đối với chuyện này ta vẫn nhẫn nhịn như trước.

Lục Thanh Hành nói, trong lúc trầm mặc không bùng nổ thì chính là biến thái trong trầm mặc.

Ta phần lớn thuộc vế sau!

Mười lăm tuổi cập kê năm ấy, ta bỗng trộm nghe được Tô Uyển Âm muốn đem ta hứa gả một phú thương bệnh hoa liễu làm thiếp, thế nên mới có một màn trốn đi lúc trước.

Đời trước, ta mới thoát ra khỏi cổng lớn Lý phủ chưa bao xa, đã bị một đám người chặn lại ở ngõ nhỏ, bọn họ đánh ta, cướp hết tiền bạc của ta rồi bỏ ta vào bao tải bán vào thanh lâu.

Ngày hôm sau, mấy vạn lưu dân phương bắc phá thành xong vào, phản quân mang theo bọn họ cướp đoạt đồ ăn đốt giết bắt loát.

Tú bà thanh lâu có thói quen đem những nha đầu mới mua nhốt dưới tầng hầm ngầm, bỏ cho đói mấy ngày rồi mới đem ra dạy dỗ lại.

Cũng chính nhờ nó mà đã vô tình cứu được ta cùng mấy cô gái khác một mạng.

Bấm tay tính toán, ngày mai chính là phản quân cùng lưu dân phá thành tràn vào.

Cho nên ta mới dám làm như thế.

Hôm nay mới sống lại, ta lập tức muốn đem toàn bộ hận thù đáp lại hết cho bà ta.

Lửa lớn qua nửa đêm mới tắt, nhưng bà tử hầu hạ ở chủ viện mỏi mệt trở lại trong viện, mới phát hiện chủ mẫu bị đạitiểu thư là ta đây bắt cóc.

“Ai nha! Phu nhân………”

Tô Uyển Âm cả người toàn là máu, dáng vẻ đáng thương cực kỳ.
Các bà tử nhìn thấy ta lấy dao phay đặt trên cổ bà ta, hoảng sợ vạn phần, rốt cuộc không dám tới gần.

Trong đám đó, có Vương ma ma là người thường ngày ở bên cạnh hầu hạ Tô Uyển Âm.

“Tiểu thư, phu nhân đối với người không tệ, người đây là làm cái gì?”

T liếc nhìn bà ta một một cái, sau đó đẩy cái một cái rương từ phía sau bàn ra.

Đây là ta mới phát hiện ra ở trong phòng, nào là khế đất cũng như khế ước bán thân của hạ nhân.

Ta đem khế ước bán mình của Vương ma ma ra.

“Đây, đây là khế ước bán thân của bà, bà gọi hết toàn bộ những hạ nhân có khế ước đến đây. Khế ước này một lát nữa sẽ đưa lại cho bà.

Vương ma ma nghe vậy tức khắc mặc kệ cái gì chủ mẫu, lập tức ra cửa thét to giọng, gọi một ít bà tử ở gần, để bọn họ gọi những hạ nhân vừa mới chuẩn bị trở về nghỉ ngơi đến tập hợp trong viện.

Ta làm trò trước mặt bọn họ, đem toàn bộ khế ước đưa hết cho bọn họ, còn phân phát cho mỗi người bọn họ mười lượng bạc.

3.
Có người mừng đến rơi nước mắt, có người lại xin lỗi nhìn ta, quỳ xuống dập đầu với ta một cái.

“Tiểu thư, mấy năm nay xin lỗi!”

Ta cười nhạt, bảo bọn họ đứng lên.

Bọn họ ngơ ngác mà nhìn ta, tựa hồ như bị khí chất nào đó trên người ta làm cho tin tưởng.

Nhân tính vốn cực kỳ phức tạp, bọn họ yếu ớt nhưng kiên cường, lúc trước chỉ là sợ Tô Uyển Âm nên không dám thân cận với ta, nhưng họ chưa từng hiếp đáp đánh đập ta.

Thậm chí, trong hai năm Tô Uyển Âm cắt đứt lương thực của ta, có người trong số họ đã lén ném vào trong sân một củ khoai lang hay một chiếc bánh bao cứng ngắc cho ta.

Giữa thời loạn lạc, cuộc sống của họ cũng chẳng mấy dễ dàng, có lẽ đó là một bữa ăn ngon của họ.

Ta nhìn họ, vẻ mặt bình thản an nhiên.

“Ngày mai, đám lưu dân bên ngoài thành sẽ tấn công thành, với lực lượng phòng thủ của Lăng Thành, rất khó để giữ vững, các ngươi hãy lấy chút lương thực trong phủ, chạy trốn đi!”

Dưới ánh mắt muốn giết người của Tô Uyển Âm, họ cầm khế ước bán thân, còn có bạc với lương thực có thể thu gom được trong phủ rời đi.

Lý phủ rộng lớn, chẳng mấy chốc đã trở nên trống rỗng.

Tiền mặt trong phủ không nhiều, sau khi chia cho người hầu làm tiền trợ cấp, chỉ còn lại một hộp ngân phiếu cùng mộtsố khế đất. Ta ngồi trước bàn Bát Tiên, đốt từng tờ từng tờ khế đất đó.

Tô Uyển Âm vẻ mặt đau đớn tột cùng: “Ngươi điên rồi sao?”

Ta không để ý đến bà ta, đốt xong giấy tờ nhà đất thì bắt đầu đốt ngân phiếu.

Ta sẽ không nói với bà ta rằng, trong mười mấy năm tới, những thứ này chẳng có tác dụng gì, lưu dân với quân phản loạn không thể ngăn cản, nơi nào chúng đi qua, giống như nạn dịch châu chấu.

Nhà cửa cháy rụi, lương thực trên đồng ruộng cũng bị nhổ sạch.

Tất cả các cửa hàng, tiền trang, tiệm cầm đồ đều đóng cửa.

Những tờ giấy nợ đó, cũng trở nên vô dụng.

Lòng người điên cuồng, lưu dân không sống tốt, người khác cũng đừng hòng sống tốt.

Khi ta đốt hết tất cả ngân phiếu, sắc mặt Tô Uyển Âm xám như tro tàn.

Năm đó, phụ thân cũng là một thương nhân có tiếng ở Lăng Thành này, Tô Uyển Âm là con nhà danh giá, đáng tiếc là gia cảnh sa sút, đến đời bà ta thậm chí còn không có cơm ăn.

Phụ thân ta ngưỡng mộ tài năng của bà ta, thương xót bà ta, ban đầu chỉ muốn cho bà ta một bữa cơm, kết quả lại bị bà ta quấn lấy.

Được phụ thân ta yêu thích còn chưa đủ, còn muốn hại chết mẹ ta.

“Không còn… không còn gì cả… ha ha ha…”

Tô Uyển Âm nhìn đống tro tàn trên bàn, vừa khóc vừa cười.

Bà ta đã vứt bỏ lương tâ, cùng lòng tự cao, cả đời phấn đấu cuối cùng lại bị ta đốt sạch một cách dễ dàng.

“Chưa xong đâu!”

Ta ngồi xuống bên cạnh bà ta, nở nụ cười rạng rỡ, vừa ngây thơ vừa thuần khiết.

Nhưng trong mắt Tô Uyển Âm, ta lại giống như một con quỷ dữ đến đòi mạng.

“Lý Cảnh vẫn còn ở trường tư thục đúng không? Một lát nữa ta sẽ đưa ngươi trốn ra ngoài, tránh được lưu dân cùng vớiquân phản loạn nhưng còn nó sẽ ở lại đây. Tuổi này của nó, da trắng thịt mềm, những lưu dân đói khát…”

Tô Uyển Âm phát điên: “Không không không… không đúng… sao ngươi biết lưu dân sẽ đánh vào đây? Ngươi căn bản không phải Lý Huệ Ngữ ngu ngốc kia, ngươi cuối cùng là ai?”

Nhìn vẻ điên cuồng của bà ta, ta đột nhiên thấy rất vô vị.

Bà ta yếu đuối hơn nhiều so với những tướng địch mà ta đã giết hại ở kiếp trước.

Ta mới làm có chút chuyện này, bà ta đã sắp không chịu nổi rồi.

Ta lạnh lùng nhìn bà ta nhưng lại không thể nhớ ra mẫu thân ta trông như thế nào.

Đúng rồi, đối với ta, đã hơn phân nửa đời người rồi, có nhiều thứ không còn nhớ nổi nữa.

Phủ đệ càng thêm yên tĩnh, dân lưu vong với quân phản loạn bên ngoài thành đã đến, tiếng gào thét nổi lên khắp nơi, phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm.

Tô Uyển Âm càng thêm sợ hãi, bà ta bắt đầu cầu xin ta.

“Huệ Ngữ, Huệ Ngữ, ta sai rồi, ta sai rồi. Trước cửa có một cái giếng, ta sẽ nhảy xuống ngay, chuộc tội cho nương con. Con mau đi tìm Cảnh nhi, đưa nó đi, nó là đệ đệ của con. Máu mủ ruột thịt, trước kia nó còn lén đưa bánh bao và điểm tâm cho con, nó chưa từng nghĩ sẽ hại con đâu!”

Đúng vậy, Lưu Cảnh là một đứa trẻ tốt, gã phụ thân chết tiệt của ta và Tô Uyển Âm đã dạy dỗ nó rất tốt.

Những năm cuối cùng, ngoài việc hạ nhân lén ném khoai lang và bánh bao cho ta, Lưu Cảnh cũng thường xuyên lén đưa điểm tâm mà nó dành dụm cho ta.

Nhưng hình như ta đã quên mất Lý Cảnh trông như thế nào rồi, ta nhắm mắt lại cố gắng lục tìm trong trí nhớ.

Tô Uyển Âm tuyệt vọng, nức nở khóc.

Có lẽ tình yêu của một người mẹ dành cho con cái là không thể đong đếm được.

Bà ta hẳn là nhìn ra được từ biểu cảm của ta rằng ta không hận Lý Cảnh nhiều lắm.

Nên bà ta đã dùng hết sức lực của mình, kéo theo chiếc ghế trói nàng, hất đổ chân nến trên bàn.

Ngọn nến đốt cháy khăn trải bàn, cũng đốt cháy cả tay áo của bà ta.

Bà ta thét lên thảm thiết: “Ta đi chuộc tội cho nương con, con đi cứu Cảnh nhi của ta, cứu nó.”

Trời khô vật hanh, ngọn lửa nhanh chóng lan ra toàn thân của bà ta, rồi lại đốt cháy cả tấm thảm Ba Tư trải trên sàn.

“Á! Cứu nó… cứu nó…”

Vải cháy quá nhanh, trong nhà cũng không có nước, bà ta chết chắc rồi.

Ta bước ra khỏi sân, lắng nghe tiếng kêu thảm thiết bên trong, trong lòng dâng lên một nỗi buồn vô tận.

Bản chất con người thật phức tạp…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.