Phù Sinh Niệm

Chương 6


Từ xưa đến nay, bên cạnh những kẻ quyền quý luôn có thích khách là những nữ nhân xinh đẹp, chỉ vì trên đầu chữ “sắc”, có treo lơ lửng một cây dao, nhưng cũng yêu kiều quyến rũ, vì thế giết người càng thêm tiện lợi và gọn gàng.

Chiếu Quốc công chúa từng rút một chiếc kim dài từ trong yếm, đâm vào ngực Yết Hồ vương, chỉ cách một ngón tay, suýt lấy mạng hắn ta.

Bỗng một cơn gió mát thổi qua, trong làn sương mờ ảo, bóng người quen thuộc dần dần hiện rõ.

“Tướng quân thật lợi hại, tầng tầng lớp lớp lính canh bên ngoài suối nước nóng, cũng có thể ra vào tự do.”

Mục Bình Xuyên cởi áo choàng đen trên người, ném xuống bên hồ: “Điện hạ nên đi rồi, đến đây thôi.”

Ta nghiêng đầu nhìn hắn: “Tướng quân đã lấy được bản đồ chưa? Đã xác nhận được thật giả chưa?”

Hắn gật đầu.

Ta từ trong nước bước ra, hắn lập tức quay lưng đi.

Ta khoác lên người một tấm áo choàng mỏng, nói khẽ: “Kế hoạch vẫn chưa hoàn thành, ta tuyệt đối sẽ không lùi bước vào thời điểm quan trọng này.”

Lấy được bản đồ, chẳng qua chỉ là tạo cơ hội cho quân Lương mà thôi.

Kẻ thù và ta chênh lệch quá lớn, chiến tuyến không thể kéo dài, nhất định phải tạo ra một cuộc nội loạn, khiến chúng bận rộn tứ phía, sau đó hành động thần tốc, đánh chiếm một mạch.

“Những việc còn lại, hãy để thần lo liệu.”

Ta lắc đầu: “Ngươi làm thế nào? Ngươi phải biết rằng, giết Yết Hồ vương, ta ra tay dễ hơn ngươi nhiều.”

Hắn quay lưng, giọng nói rầu rĩ: “Thần lấy mạng mình ra thề, nhất định không phụ sự ủy thác!”

Những giọt nước chảy dọc theo mái tóc ướt mềm như những sợi dây, tí tách rơi xuống mặt nước. Ta bước ra khỏi hồ, đi đến sau lưng tướng quân.

“Ngươi không đành lòng nhìn ta ủy thân cho Yết Hồ vương sao?”

“Trong lòng ngươi có ta, nhưng không dám thừa nhận, phải không?”

“Tướng quân từ lúc nào bắt đầu động tâm với ta? Chẳng lẽ là lần ta ấn ngươi xuống giường ư…?”

Hắn đột ngột quay người, một tay ôm lấy eo ta, một tay đỡ gáy ta, cúi đầu xuống.

Ta tưởng hắn muốn hôn xuống, bỗng chốc nín thở.

Không ngờ hắn dừng hô hấp trên mặt ta, đôi mắt đen như mực nhìn thẳng vào mắt ta.

“Điện hạ nếu muốn thăm dò tâm ý của thần, không cần phải thế này. Hiện tại thần nói rõ ràng với người, thần đã ái mộ điện hạ từ lâu. Ước nguyện cả đời thần chỉ mong giang sơn thái bình, điện hạ bình an. ”

“Điện hạ có ý lợi dụng hôn sự để thu hồi lãnh thổ phía bắc, báo thù cho mẫu thân, thần nguyện cùng người vào núi đao biển lửa. Nhưng ngoài cửa cung, điện hạ bỏ mặc thần một mình đi vào, há chẳng phải đã lấy đi nửa cái mạng thần sao!?”

“Cho nên công chúa điện hạ, hãy coi như cho thần thêm vài ngày sống, đừng luôn nghĩ đến việc đơn thương độc mã để cứu vớt muôn dân, gánh nặng của muôn dân to lớn biết bao, sao có thể để một mình người gánh chịu?”

“Điện hạ còn có thần, điện hạ có thể tin tưởng thần!”

Từng lời, từng chữ rung động tâm can.

Ta run rẩy đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn: “Nhưng cả đời này, ta cũng chỉ mong non sông thái bình, tướng quân bình an.”

Ánh mắt hắn tối sầm lại, rồi cúi xuống hôn ta một cách cuồng nhiệt.

Môi lưỡi giao hòa, quên hết trời đất.

Toàn thân, run rẩy như lửa.

“Vậy thì cùng nhau đi, bất kể kết cục ra sao, thần nguyện cùng điện hạ chung sống.”

“Khi mọi chuyện kết thúc, ta không làm công chúa, ngươi không làm tướng quân, chúng ta đến chốn sông nước giang nam, qua đồi tìm khe, ngắm cảnh đẹp, được không?”

Hắn đáp, tốt.

13.
Vào tiết Thượng Nguyên, kinh đô Lương năm xưa sáng rực rỡ.

Xe ngựa đi qua cửa cung, đến đường lớn.

Hai bên đường, Lương dân quần áo rách nát, mang xiềng xích quỳ trên mặt đất. Họ được thả ra để xem Đại Lương công chúa năm xưa, được phong làm phi tần của Yết Hồ vương, trở thành cơ thiếp của ông ta một cách nhục nhã.

Yết Hồ vương hứa với ta, sau đêm nay, sẽ gỡ bỏ tất cả những đầu lâu treo trên cổng Trường Môn, chọn ngày chôn cất, vì vậy đã mời các nhà sư Đại Giác Tự vào cung tụng kinh siêu độ.

Xe ngựa của ta ở phía trước, Mục Bình Xuyên và đoàn tuỳ tùng đi bộ theo sau.

Xe ngựa dừng lại dưới cổng Trường Môn, không tiến lên nữa.

Bỗng nhiên bên ngoài náo loạn, ta bỗng chốc có một linh cảm không lành. Chỉ nghe một tiếng vật nặng rơi xuống đất ầm ĩ, ta vén rèm ra ngoài, trước mắt là một mảng máu thịt be bét.

Nam nhân tan nát trước mặt ta, tên là Chu Khởi Tinh, vài ngày trước mới bí mật gặp ta, giao cho ta bản đồ kho vũ khí trong hoàng cung.

Các tỳ nữ đã mềm nhũn cả người, có người nôn ọe, có người khóc lóc.

Trên lầu đài Trường Môn, Yết Hồ vương nhìn xuống chúng ta, như nhìn một đàn kiến, cất cao giọng nói: “Lũ sói mắt trắng không biết điều! Lũ dân hèn Đại Lương các ngươi hãy mở to mắt ra nhìn cho rõ, đây chính là kết cục của việc dám chống lại, dám phản nghịch Yết Hồ ta!”

Ta siết chặt ống tay áo, bước xuống xe, quỳ xuống: “Vương thượng anh minh thần võ, thần dân chúng ta sao dám không tuân theo.”

Lời nói chưa dứt, đã có đá sỏi, bùn đất và những thứ nhầy nhụa không rõ tên ném vào người ta.

Mục Bình Xuyên cùng một nhóm tăng nhân đứng trước ta chắn lại, mới đỡ được phần lớn.

Có người dân Đại Lương hô to:

“Nỗi khổ của đám dân Bắc cảnh chúng ta, công chúa có nhìn thấy không? Có phải hoàng đế Đại Lương đã sớm quên chúng ta rồi đúng không!?”

“Yết Hồ giết hại vô số bách tính của ta, công chúa lại gả cho kẻ thù, cúi đầu xưng thần trước kẻ thù, có biết hai chữa nhục nhã là gì không!?”

Ta quay lại, nhìn thấy một thiếu niên gầy gò, chỉ còn một mắt lành lặn đứng giữa đám đông, căm phẫn nhìn ta.

Trước khi binh lính Yết Hồ kịp giơ đao lao tới, ta âm thầm dùng chưởng phong đánh gục thiếu niên đó xuống sau đám đông, hét lên: “Tiểu tử vô tri, không biết điều, bây giờ thiên hạ này đã là thiên hạ của Yết Hồ, ngươi không biết sao!?”

Yết Hồ vương khá hài lòng với màn thể hiện của ta. Sau khi ta lên thành lâu, hắn ta đang lười biếng ngồi trên ngai vàng cao nhất, ngắm nhìn những vũ nữ trong yến tiệc uyển chuyển múa hát trên hồ. Công chúa Chiếu Quốc ngồi một bên, sắc mặt tái nhợt.

Ta biết, tất cả mọi việc đều nhằm mục đích khuất phục ta, giống như khuất phục công chúa Chiếu Quốc trước đây. Dù biết chúng ta có ý đồ xấu, nhưng hắn ta cũng chẳng quan tâm, bởi vì hắn ta quá tự tin, tự tin rằng trên đời này không ai có thể làm gì được hắn ta.

Ta nhẹ nhàng quỳ xuống: “Vương thượng, xin cho phép thần thiếp dâng lên ngài điệu múa cầu Phật?”

Hắn ta nhìn ta và nhóm tăng lữ sau lưng ta với vẻ thích thú, cười nói: “Múa cầu Phật? Chưa từng nghe qua, thú vị!”

Hữu Hiền Vương và một đám quan thần ngồi bên cạnh đều nhìn ta với vẻ mặt bất thiện.

Việc triều thần cũ của Đại Lương ăn cắp bản đồ bị bại lộ, việc này tự nhiên có liên quan đến ta, ai cũng biết điệu múa này của ta không phải chỉ để cầu Phật.

May mắn thay, Yết Hồ vương đủ kiêu ngạo.

Ta cùng nhóm tăng nhân tiến vào trong hồ giữa yến tiệc. Họ thay đổi đội hình, vây thành một vòng, di chuyển lộn nhào. Mục Bình Xuyên mặc áo cà sa ngồi trong hồ, miệng tụng kinh Phật, ta ở bên cạnh hắn, uyển chuyển múa với tư thế cúng Phật.

Xoay tròn, không ngừng xoay tròn, tà váy rộng mở, tựa như chiếc ô xoay.

Yết Hồ vương nhìn hai chúng ta bằng ánh mắt nham hiểm, trong mắt lộ ra sát ý nồng đậm.

Chắc hẳn, ông ta đã biết chuyện suối nước nóng, chỉ giấu giếm mà không nói ra, chờ đến hôm nay để cùng lúc giết hết cho ta xem.

Giống như ông ta đã từng làm với mẫu thân vậy.

Mẫu thân ta là một người kiên cường, luôn khát khao tự do. Bà đã chịu đựng trong cung hơn mười năm, chỉ đợi đến khi phụ hoàng băng hà thì có thể được thả ra khỏi cung.

Khi bị giam cầm trong cung, bà từng nói với ta rằng, trên đời này không có nghịch cảnh vĩnh viễn, chỉ có những kẻ tuyệt vọng trước nghịch cảnh.

Ngày ấy, trên bức tường cung điện này, đã trải qua điều gì mới có thể khiến bà không chút do dự mà nhảy xuống, ta mãi mãi không thể hay biết.

Giọng nói của Mục Bình Xuyên vang lên nhẹ nhàng sau lưng ta: “Nhân quả luân hồi, kiếp này báo ứng!”

Câu nói tiếng Phạn này, hắn từng lặp đi lặp lại đọc cho ta nghe trong những đêm đầy ác mộng trên con thuyền xuôi nam năm xưa.

Nói xong, ta và hắn ta cùng lúc bay lên, một người đâm về phía Hữu Hiền Vương, một người đâm về phía Yết Hồ Vương.

Những tăng nhân còn lại cũng đều có mục tiêu riêng.

Dù quân Yết Hồ đã sớm có phòng bị, nhưng những vị võ tăng do tướng quân dẫn dắt đều là những bậc anh hùng hiếm có, những kẻ võ công tầm thường đều bị hạ ngay tại chỗ. Chỉ có Hữu Hiền Vương miễn cưỡng chống lại tướng quân.

Còn ta, thanh kiếm trong tay áo ta bị Yết Hồ vương bẻ gãy ngay lập tức. Hắn bóp cổ ta, nhìn ta như nhìn con mồi.

“Con gái của Hách Lan tướng quân, sao lại vô dụng đến thế, chút thủ đoạn như mèo cào này cũng dám khoe khoang trước mặt ta?”

Công chúa Chiếu Quốc muốn đến cứu ta, bị ông ta cho một chưởng ngã xuống đất.

“Năm xưa ngươi cũng ngạo mạn như vậy, cầm kiếm lao đến ta, ngươi có biết, ta vốn không phải đối thủ của mẫu thân ngươi, nếu không phải ngươi tự mình lao tới làm bia đỡ đạn, ta nào có cơ hội uy hiếp nàng ta.”

Ông ta nới lỏng tay, giọng điệu khinh miệt: “Vì vậy, kẻ hại chết nàng, chính là ngươi! Năm xưa ta không bắt được ngươi, hôm nay ngươi tự mình dâng đến, ngươi hãy suy nghĩ xem, đêm nay ta sẽ – yêu thương – ngươi ra sao!”

Ta ho dữ dội, nói đứt quãng: “Nương ta – từng – từng nói một câu về – ngươi – ngươi…”

Yết Hồ vương buông tay, ném ta lên long ỷ, chờ ta nói tiếp.

Ta cười khanh khách, bò dậy: “Bà ấy nói, ngươi còn không bằng phụ hoàng ta, còn không xứng làm người! Nghĩ đến ngươi, bà ấy liền thấy ghê tởm!”

Yết Hồ vương tức giận trừng mắt, vung chưởng muốn đánh ta, nhưng chưa đến trước mặt ta, ông ta đã đột nhiên thở không ra hơi.

Ông ta kinh hãi nhìn ta, gầm lên: “Ngươi – ”

Ta cười lạnh nhìn ông ta, gào to một tiếng: “Mẫu thân! A huynh A tỷ! A đệ muội muội! Nếu các người còn ở đây, hãy đến xem, Họa Nhi hôm nay sẽ báo thù cho các người!”

Yết Hồ vương túm lấy cổ họng mình, mặt đỏ bừng bừng, người lăn ra đất, không ngừng gãi ngứa.

Ông ta sao có thể ngờ được, ta lại biết bí mật của ông ta, rằng ông ta không thể ngửi được hoa Bồ công anh tím. Toàn bộ váy áo ta đều dính đầy phấn hoa Bồ công anh tím được tinh chế đặc biệt, không thể phát hiện ra độc, nhưng thực sự có thể khiến ông ta sống không bằng chết.

Dưới hồ yến tiệc, Mục Bình Xuyên đã chém chết tên chiến phạm khét tiếng Hữu Hiền Vương của Yết Hồ. Chính hắn ta, cả ngày ở trong doanh trại tàn sát dân Lương như giết trâu giết bò. Những kẻ quyền quý nhất của Yết Hồ đều bị chế ngự. Các võ tăng xông pha giết chóc, hoàn toàn kiểm soát cả lầu Trường Môn.

Mục Bình Xuyên tiến đến bên ta, phủi bụi bẩn trên y phục cho ta, liếc nhìn Yết Hồ vương đang lăn lộn trên đất.

“Để thần đến giết, đừng làm bẩn tay điện hạ.”

Ta nắm chặt lấy tay hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.

Chết nhanh như vậy, thật là quá hời cho hắn ta.

Dưới chân Trường Môn, thủ lĩnh cấm quân Yết Hồ đã dẫn quân bao vây Trường Môn. Họ không thể lên, chúng ta cũng không thể xuống. Tướng quân giương cung bện tên, một mũi tên một mạng người. Trường Môn quá cao, bọn binh lính phía dưới quá yếu, tên bắn không thể lên tới đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.