1.
Ta đem nữ tử kia an bài tại toà viện tử tốt nhất toàn phủ, sau đó về lục tung phòng của mình lên.
Nha hoàn thiếp thân Hạnh Nhi của ta đang đứng bên cạnh, không ngừng phàn nàn bênh vực kẻ yếu: “Tướng quân cũng quá đáng quá, tiểu thư trước kia thế nhưng là cùng hắn xuất sinh nhập tử, đi lên chiến trường, bây giờ gỡ giáp ở trạch viện chưa được bao lâu, tướng quân liền mang theo một nữ tử trở về. Còn mang bầu nữa, tiểu thư Ngài cũng còn chưa có nỗi dõi mà.”
Ta mắt điếc tai ngơ, đã lục ra được một rương lớn đồ trang sức.
Hạnh Nhi cũng ngồi xuống bên cạnh giúp ta đóng gói: “Tiểu thư, Ngài làm rất đúng, chúng ta về nhà, nhất định không phải chịu cái uỷ khuất này làm gì cả.”
“Nhanh, giúp ta đem những thứ này đưa tới cho Đào cô nương đi!”
“A… cái này…… Cái gì?”
……
Không kịp giải thích, ta mang theo đống đồ kia chạy về hướng biệt viện.
Thời điểm ta chạy đến nơi, Tề Kha đang đứng chỉ đạo đầu bếp mang thức ăn vào, sơn trân hải vị, cái gì cần có đều có.
Ta đứng bên cạnh hắn cắn răng: “Nhanh tay quá nhỉ.”
Tề Kha nhìn đống gia tài ta ôm trong tay giả cười: “Ngươi cũng không chậm.”
Ta cùng Tề Kha đều là nhân vật xuyên sách, tại thế giới hiện thực hai ta là thanh mai trúc mã kiêm đối thủ một mất một còn, cãi nhau ầm ĩ vài chục năm lại lên cùng một trường đại học.
Kết quả là trên đường cùng nhau về nhà trong kỳ nghỉ hè, xe buýt lật nghiêng, chúng ta thế mà lại cùng nhau xuyên sách.
Hắn thành đại Phiêu Kỵ đại tướng quân.
Ta là đích nữ nhà Hộ bộ thượng thư giả nam trang theo hắn ra chiến trường
Sách này ta rõ ràng đã đọc qua rồi, làm thế nào cũng nhớ không ra có tên nhân vật như chúng ta ở trong ấy.
Thẳng đến một tháng sau mới hiểu rõ, cái này, con mẹ nó là tiền truyện! Nam chính của quyển sách này cũng còn hơn hai năm nữa mới xuất sinh!
Ta cùng Tề Kha sở dĩ từ nhỏ đến lớn không nhường nhau miếng nào nhưng cũng không tuyệt giao với nhau, cũng là bởi vì chúng ta ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Đều sợ chết.
Cho nên chúng ta dùng tốc độ ánh sáng xin Hoàng thượng tứ hôn ngay và luôn, phòng ngừa nhỡ đâu lại vướng vào kẻ khác lúc ấy lại lôi thôi phức tạp.
Như thế vẫn chưa đủ, chúng ta dùng chiến công lại đổi được hai khối kim bài miễn tử.
Cuối cùng nói đã chinh chiến trong khoảng thời gian dài, thân thể không khoẻ cần tĩnh dưỡng, tại phủ tướng quân ẩn náu một năm.
Nhưng cái cái tên cẩu Hoàng đế này kiểu gì cũng không cho Tề Kha từ quan, hẳn kiêng kị sức ảnh hưởng của Từ Kha trong quân đội, nhưng mấy năm này triều đình cũng có xoay chuyển, chúng ta luôn cảm thấy dựa theo tính tình đa nghi của Hoàng đế, không sớm thì muộn cũng nhất định xảy ra chuyện.
Vậy thì kim bài miễn tử còn thiếu nhiều lắm.
Muốn ôm đùi, đương nhiên phải ôm cái lớn nhất rồi..
Đêm hôm đó, ta và Tề Kha ở trong phòng thương lượng một đêm.
Cuối cùng ăn nhịp với nhau, quyết định đi tìm mẹ của nam chính, kẻ còn đang mang nam chính trong mình mà lang bạt kì hồ chưa rõ tung tích.
Chỉ cần chúng ta lên làm cha nuôi mẹ nuôi của nam chính, dựa theo vận mệnh bàn tay vàng từ trong trứng của hắn, vinh hoa phú quý nửa đời còn lại của chúng ta, nhất định được đảm bảo!
Mà Tề Kha ở bên ngoài tìm ròng rã ba tháng, rốt cục thời gian không phụ người có tâm, sau khi cứu một đám phụ nhân từ trong tay lũ sơn tặc thì phát hiện ra nàng.
2.
Đứa con mà Đào Vân Nhi hoài thai trong bụng chính là huyết mạch hoàng thất của tiền triều.
Sau khi hài tử của nàng lớn lên, sẽ có bàn tay vàng mà tất cả các nam chính đều sẽ có, nhất thống giang hồ, lật đổ hoàng triều, khai thác cương thổ, thành lập thiên hạ mới.
Những thứ này Đào Vân Nhi đương nhiên không biết, nàng trốn chui trốn lủi bên ngoài nhận hết khổ sở, bây giờ lại nhìn thấy loại hành vi bất thường này của chúng ta, bị doạ sợ đến mức quỳ xuống đất
“Đa tạ ân cứu mạng của Tướng quân phu nhân, ta biết tướng quân mang ta trở về nhất định là có chỗ sai bảo, tướng quân cứ một mực nói.”
Thời điểm này cái thai còn chưa ổn định đâu, ta vội vội vàng vàng đỡ nàng dậy, hiền lành vỗ vỗ tay của nàng trấn an nói: “Chớ hoảng sợ, chớ hoảng sợ, không có yêu cầu ngươi làm cái gì cả, chính là…… Ách, phu quân ta lần đầu tiên nhìn ngươi đã cảm thấy hữu duyên.”
Đào Vân nhi: “Hữu duyên?”
Ta thúc một cái vào bụng Tề Kha.
Thế là mặt mũi Tề Kha tràn đầy hoài niệm: “Không sai, ngươi lúc đó mặc quần áo đỏ đỏ vàng vàng, làm cho ta liên tưởng đến món canh trứng cà chua ở căng tin vào thứ ba……”
Ta: ……”
Mặt mũi Đào Vân Nhi tràn đầy hoảng sợ, ta vội vàng kéo nàng đến gần bàn ăn , ngồi xuống nói chúng ta cùng với trượng phu của nàng có chút quen biết, căn cứ vào chút trí nhớ về tiền truyện của mình biên tạo một câu chuyện thăng trầm đau thương vô cùng, lúc này mới lấy được chút tín nhiệm của nàng, đồng ý dưỡng thai ở phủ tướng quân.
Nhưng thân phận của Đào Vân Nhi cũng không thể nào nói rõ với người ngoài được, thế là vẻn vẹn trong ba ngày, bên ngoài đã đồn đại thành tận mấy phiên bản.
Ta mang theo Hạnh Nhi đến cửa hàng mua bánh ngọt, chung quanh cứ có người này người kia chỉ trỏ.
“Nghe nói gì không? Tề Tướng Quân từ bên ngoài mang về một cô nương.”
“Người khác đều nói Phiêu Kỵ tướng quân cùng phu nhân ân ái mặn nồng, ta nhìn cũng chỉ đến như thế.”
“Sợ không phải ghét bỏ Khương gia tiểu thư vũ đao lộng thương không hiểu phong tình, mới từ bên ngoài mang về một thiếp thất đấy chứ……”
“Nữ nhân ấy à, vẫn là phải dựa vào nam nhân, chính quy phu nhân thì thế nào, không sinh được con nối dõi cùng sủng ái của phu quân, thì sống làm sao mà dễ chịu được……”
“Haizzz, đáng thương.”
……
Hạnh Nhi vừa giận vừa tức: “Tiểu thư! Bọn hắn đều dám đứng trước mặt chúng ta nói huơu nói vượn!”
Mà ta chỉ vội vàng đoạt lồng bánh quế mới ra lò kia.
“Nhanh! Bọc lại đi! Đào cô nương thích ăn cái này!”
Hạnh Nhi: “Tiểu thư!”
Ta chỉ huy nàng đi một bên khác: “Ta dự định mua mười con gà mái tơ, loại thượng hạng, nhanh đi mang về đi, phụ nữ mang thai cần nhất là dinh dưỡng!”
Từ đó về sau, các phu nhân trong kinh thành đều đồn đại rằng ta điên rồi.
Mà những nam nhân kia thì cảm khái, ta hiểu chuyện như thế, quả là một chính thất phu nhân hiếm có trên đời.