Phúc Báo

Chương 1


1

Lần đầu tiên gặp tiểu thư của phủ tướng quân là khi ta mười mấy tuổi.

Vài năm đó hạn hán lớn, nhà ta mất mùa.

Ca ca và ta lần lượt mắc bệnh nặng, mẹ ta bán hết ruộng đất trong nhà, lại đi vay tiền nặng lãi, mới chữa khỏi cho chúng ta.

Nhưng tiền nặng lãi không dễ vay, lãi mẹ đẻ lãi con, mười lượng bạc thành một trăm lượng, chúng ta không trả nổi.

Những kẻ đòi nợ muốn bắt ba mẹ con ta đi bán, ca ca cầm dao chặn chúng lại, bảo mẹ và ta chạy nhanh.

Nhưng ca ca không đủ sức, bị những kẻ đó đè xuống, một tên trong số chúng giơ chân lên định dẫm gãy tay ca ca để cho một bài học.

” Tên tiểu súc sinh, còn dám đả thương ta, lão tử phế ngươi.”

Nhìn thấy chân hắn sắp dẫm xuống, cả đời ca ca ta coi như xong.

“Dừng tay! Đang làm loạn cái gì vậy?”

Xe ngựa của phủ tướng quân đến trước cửa, cách hàng rào, một tuổi trẻ phụ nhân mặc quần áo lụa là, trang điểm lộng lẫy nhảy xuống xe ngựa.

Bà ấy dung mạo diễm lệ, đi lại oai phong, tính tình có vẻ rất kiêu ngạo.

Thấy cảnh tượng nghèo nàn trong sân cùng bộ dạng thảm hại của ba mẹ con ta, bà ấy nhíu mày.

“Lục Ngạn quả nhiên không phải là thứ tốt lành gì.”

Lục Ngạn là cha ta nhưng ta không có ấn tượng gì về ông ta.

Bởi vì khi ta mới vài tháng tuổi, ông ta đã bỏ lại ba mẹ con ta, đến phủ tướng quân ở kinh thành ở rể.

Còn người trước mắt này là ai?

Ánh mắt mẹ ta tối sầm lại, quay mặt đi, lần đầu tiên lộ ra vẻ khó xử.

Nhưng bà lại nhanh chóng ưỡn ngực, lạnh lùng hỏi: “Lục Ngạn chết rồi sao?”

Người phụ nhân cười nhạt: “Chết rồi.”

Mắt mẹ ta sáng lên ngay lập tức, cười khẩy: “Chết tốt lắm.”

Ta thấy trên mặt người phụ nhân kia hiện lên vẻ tán thưởng.

“Đúng vậy, chết rất tốt.”

2

Người phụ nhân đó là tiểu thư của phủ tướng quân, tên là Thẩm Hoài Ngọc, cũng chính là người mà cha ở rể.

Theo lý mà nói, bà ấy với chúng ta không phải là kẻ thù nhưng quan hệ cũng không thể coi là tốt.

Nhưng bà ấy lại sai người khống chế những kẻ đòi nợ, lấy lại giấy nợ.

“Mười lượng bạc một năm trả một trăm lượng, ở kinh thành thu tiền nặng lãi cũng không có ai ngang ngược như các người.”

Bà ấy đưa hai mươi lượng: “Chỉ có thế, hoặc là cầm đi, hoặc là các người liền đến Tây Bắc đào mỏ.”

Những kẻ đó hiển nhiên sợ hộ vệ của phủ tướng quân, những hộ vệ đó ánh mắt hung dữ, nhìn là biết đã từng giết người.

Chúng nhận hai mươi lượng bạc, trả lại giấy nợ, còn cúi đầu chạy đi.

Mẹ ta đứng dậy, phủi đất trên người, lại vuốt tóc cho gọn gàng, để mình trông không quá luộm thuộm.

Thẩm Hoài Ngọc cũng nhìn mẹ ta.

” Ngươi phải viết giấy nợ cho ta.”

“Ta viết giấy nợ cho ngươi.”

Hai người đồng thanh, liếc nhau, đều cười lên.

Nhưng sau đó lại quay đầu, mỗi người hừ một tiếng.

Người lớn, thật sự rất kỳ lạ.

Thẩm Hoài Ngọc để lại một cái hộp nhỏ, đó là tro cốt của cha, bà ấy nói cha ta lưu luyến chốn lầu xanh, chết vì Thượng mã phong.

Mẹ ta động đậy lông mày, nhìn bà ấy thật sâu, không nói gì, chỉ ghét bỏ đẩy cái hộp đó sang một bên.

Thẩm Hoài Ngọc rất ghét bỏ, người ngả hẳn về phía sau.

Bà ấy còn lấy đi giấy nợ mà mẹ ta viết.

Lúc đi, bà ấy lại hỏi: “Ngươi thật sự định chôn cất tử tế cho hắn, để con cái ngươi hàng năm cúng bái sao?”

Mẹ ta hừ lạnh: “Đặt bên cạnh cha mẹ hắn là được, còn cúng bái thì thôi đi.”

Thẩm Hoài Ngọc lại cười, giơ giấy nợ trong tay, ung dung rời đi.

Lúc bà ấy đi, trên xe có hai đứa trẻ chưa đến mười tuổi thò đầu ra ngoài nhìn, lông mày thật sự có chút giống ca ca ta.

3

Ta thật ra không có ấn tượng gì về cha mình.

Lúc ông ta đi, ta mới vài tháng tuổi.

Nhưng mọi người trong làng đều nói, cha ta tướng mạo đẹp, dáng người tốt, phong độ nhẹ nhàng, dù mặc áo dài vải bông, đứng trong đám đông cũng đẹp như gió mát trăng sáng.

Hơn nữa ông ta còn viết chữ đẹp, vẽ tranh đẹp, càng biết ăn nói, rất biết dỗ dành nữ tử vui vẻ.

Ông ta dùng tướng mạo đẹp và cái miệng khéo léo để dỗ dành mẹ ta, để mẹ ta phụng dưỡng cha mẹ ông ta, sinh con đẻ cái, còn lo liệu mọi việc cho ông ta, kiếm tiền cho ông ta ra ngoài làm bộ dạng tài tử thanh cao.

Dùng lời mẹ ta nói: “Nếu không phải ta nuôi cha con quá tốt, ông ta có thể lọt vào mắt tiểu thư khuê các sao?”

Ngay cả tiểu thư phủ tướng quân cũng bị cha ta lừa gạt, không màng tất cả để ông ta ở rể, có thể thấy ông ta thật sự quá mức tuấn tú.

Chỉ tiếc là, ông ta hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp này chưa được mấy năm thì chết.

Chết thật nhanh.

Mẹ hỏi chúng ta: “Ta chôn đại cha các con, các con có oán ta không, có buồn không?”

Bà thật sự chôn tro cốt cha ta bên cạnh mộ tổ phụ tổ mẫu, đào vài xẻng đất là chôn xuống, còn sợ không chắc chắn, tro cốt của ông ta sẽ chạy ra làm yêu nên còn giẫm vài cái lên trên.

Ta lắc đầu rồi gật đầu.

Mẹ hỏi ta: “Lắc đầu rồi gật đầu là có ý gì?”

Ta hít mũi: “Con không biết, con không có ấn tượng gì về cha, cũng không biết như vậy có tốt không, có buồn không.”

Với ta mà nói, cha còn không quen thuộc bằng Đại Nha đầu làng.

Nếu Đại Nha xảy ra chuyện, ta còn buồn hơn vài phần.

Đại Nha biết nhà ta suýt bị bán, còn chạy đến quan tâm, cho ta một miếng bánh ngọt.

“Ta chỉ có hai miếng, cho ngươi một miếng, ngươi mau ăn đi, đừng để người khác cướp mất.”

Ta liếm môi, nghĩ nếu cha ta có hai miếng bánh ngọt, ông có nỡ cho ta một miếng không?

Khi ba mẹ con ta sắp chết, cha không biết, cho dù biết, có lẽ cũng sẽ không quan tâm.

Dù sao lúc ông ta đi, đã lấy hết tiền bạc trong nhà, còn bán một nửa đất, lừa mẹ ta nói là đi thi.

Chỉ là chúng ta không đợi được tin vui, không đợi được ông ta, chỉ đợi được một lá thư hòa ly.

Mười năm nay, nghe tiểu thư Thẩm gia nói ông ta còn có thể đi đến lầu gì đó.

Ông ta có tiền như vậy nhưng không cho chúng ta một xu nào.

Để kiếm một xu, ta lên núi nhặt củi, còn suýt bị rắn cắn.

Mẹ ta cười bất lực: “Không hiểu thì thôi, người đã chết rồi, cũng không có gì quan trọng.”

Bà lại nhìn ca ca, trong mắt ca ca có hận ý.

“Ông ta chết cũng quá thoải mái rồi.”

Ca ca ở với cha lâu, nhớ rõ dáng vẻ của cha, có lẽ cũng từng được cha yêu thương.

Ca ca tên là Lục Hiên, ta tên là Lục Hạ, vì ta sinh vào mùa hạ, nhìn là biết tên ta được chọn một cách qua loa hơn.

Mẹ ta nói, đối với người thân, có yêu thương và kỳ vọng, mới có hận.

Ta không kỳ vọng và yêu thương cha, tự nhiên sẽ không hận.

Nhưng ca ca thì có.

Mẹ ta xoa đầu ca ca: “Chết rồi thì chết rồi, chúng ta vẫn phải sống tốt cuộc sống của mình, nhìn về phía trước. Nếu chìm đắm trong quá khứ thì cũng chỉ có chúng ta bị thương, người chết sẽ không đau lòng vì chúng ta.”

Ca ca gật đầu: “Mẹ, con muốn đi học việc, đợi con kiếm được tiền sẽ nuôi mẹ và muội muội.”

4

Nhà không còn đất, cũng không còn kế sinh nhai, phải nghĩ cách sống tiếp.

Mẹ ta phất tay: “Không cần, mẹ có vốn, mẹ dẫn các con đi kiếm tiền.”

Mẹ ta không biết kiếm vốn ở đâu, dẫn chúng ta đến huyện thành mua rất nhiều thứ, còn mua một con lừa nhỏ, về liền kéo ta và ca ca vào bếp bận rộn.

Rất nhanh, ba bát mì nóng hổi đã làm xong.

“Đại Lang, con học cái này, đi vào thành bày sạp, mẹ ở nhà thêu thùa kiếm tiền, cố gắng sớm mua lại đất.”

Ta và ca ca ăn đầy miệng ngon lành.

“Mẹ, mẹ còn tay nghề này nữa sao?”

Trước kia chúng ta đều không biết.

Dù sao trước kia mẹ đều trồng trọt thêu thùa kiếm tiền, chưa từng làm qua những thứ này.

Những năm này mắt không tốt, cũng không thêu thùa nhiều, nhà quá bận còn nợ nần, không có tiền mua chỉ thêu, nghề thêu thùa cũng bỏ dở.

Bà cười nói: “Trước kia nào có thời gian làm những thứ này, bây giờ nhi tử của ta cũng đã lớn, học hành không thành thì nên tự lập rồi. Dù sao con cũng biết chữ, ra ngoài không đến nỗi bị người ta lừa.”

Ta và ca ca hoàn toàn không giống cha, học hành đều không được, ca ca cũng học mấy năm không thành, mới bỏ học.

Bỏ học thì gặp hạn hán rồi sinh bệnh nặng.

Chuyện xui xẻo thật sự là nối tiếp nhau.

Ca ca bắt đầu học làm mì ở nhà, mẹ kiên nhẫn dạy ca ca, rất nhanh huynh ấy đã thành thạo.

Mẹ bất lực cười: “Xem ra con giống ngoại tổ của con, ngoại tổ của con là đầu bếp, mở một quán ăn nhỏ.”

Bà chưa từng kể chuyện nhà ngoại tổ, bà nói mình không tốt, lúc ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu còn sống bà không thể phụng dưỡng họ tử tế, có lỗi với họ.

Nói cho cùng, vẫn là do cha ta gây họa.

Sau khi mẹ nhất quyết gả đến nhà họ Lục, cả ngày bận rộn, căn bản không có nhiều thời gian về nhà, cũng không có cách nào phụng dưỡng ngoại tổ.

Đây là chuyện bà hối hận nhất.

Ca ca rất nhanh đã học xong cách làm mì, bắt đầu mỗi ngày đẩy xe ra ngoài bày sạp.

Lúc đầu mẹ ta đi theo mấy ngày, sau đó ca ca quen rồi, dần dần kiếm được tiền, bà không đi nữa.

Mẹ bắt đầu dạy ta thêu thùa, bảo ta đừng thêu quá nhiều, kẻo hỏng mắt.

Việc làm ăn của ca ca dần dần ổn định, mỗi tháng cũng có thể kiếm được hơn một hai lạng bạc.

Thu nhập như vậy ở nông hộ đã là rất tốt rồi.

Cứ như vậy qua một năm, cộng với tiền thêu thùa của chúng ta, nhà đã tích được gần hai mươi lạng bạc nhưng cũng chỉ đủ để mua hai mẫu đất mà thôi.

Mẹ ta nói đừng vội, cứ làm ăn tử tế, rồi sẽ tốt lên thôi.

Qua năm mới, thời tiết ấm áp, mẹ dẫn ta vào thành mua chỉ thêu, định tìm thêm việc khác làm nhưng lại gặp quan sai dán cáo thị.

Mẹ ta tiến lại xem, lúc đi ra, sắc mặt đại biến.

Bà vội vàng đi tìm ca ca, bảo huynh ấy đừng bày sạp nữa, lại gửi ta cho nhà Đại Nha, vội vã cùng huynh ấy vào kinh thành.

Ta ở nhà Đại Nha đứng ngồi không yên, luôn cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra.

Ta chỉ đọc rõ được vài chữ trên cáo thị, hình như nói gì đó về việc phủ Thẩm tướng quân bị xét nhà.

Người nhà Đại Nha hỏi ta, ta cũng không biết, chỉ đỏ mắt nhìn chằm chằm vào cửa, sợ mẹ và ca ca cũng đi mà không trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.