Vào một ngày của tháng 12, ngôi mộ tổ tiên nhà tôi đột nhiên bắt đầu bốc khói xanh.
Ban đầu chỉ là một nấm mồ phồng lên.
Sau đó, toàn bộ khu mộ đều phồng lên.
Cỏ dại trên mộ cũng bắt đầu nhú lên.
Nhìn từ xa, trên sườn đồi đầy khói xanh, trông giống như hàng bánh bao xanh vừa mới ra lò.
Chuyện mộ tổ bốc khói, tôi nghe nhiều nhưng ít khi thấy.
Không chỉ người trong thôn mà cả người thôn khác cũng đến xem.
Có người còn nghe thấy tiếng động từ dưới mộ truyền đến.
Tiếng trống, tiếng kèn xen lẫn tiếng cười đùa.
Âm thanh lúc xa lúc gần, nghe rất kỳ lạ.
Có người sợ hãi.
Các cụ trong thôn nói: “Người trẻ tuổi biết gì? Đây là tổ tiên đang vui mừng đấy.”
Khói xanh bốc lên suốt một ngày một đêm rồi tan.
Lúc đó, trong thôn đồn rằng nhà họ Kim sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Ba ngày sau, tôi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học.
Đó là năm 1978.
Tôi trở thành sinh viên đại học đầu tiên sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục.
Vào mùa thu năm 1977, trên đài phát thanh đột nhiên có một tin quan trọng:
Kỳ thi tuyển sinh đại học đã bị gián đoạn nhiều năm sẽ được khôi phục trong năm nay, cuộc thi sẽ bắt đầu trong tháng 12.
Mẹ tôi nghe tin này thì lập tức muốn tôi đăng ký.
Lúc đó, cha tôi không đồng ý, lo lắng không có ai làm ruộng kiếm điểm công.
Mẹ tôi sốt ruột:
“Đến lúc nào rồi mà còn quan tâm đến chút điểm công đó của ông?”
Trước khi giải phóng, cha tôi làm người khuân vác trong thành, luôn muốn thay đổi số phận nên đã gia nhập Quốc Quân vào năm 48.
Quyết định này của cha tôi khiến ông mất đi quyền quyết định trong gia đình, đưa ra ý kiến gì cũng không ai nghe.
Mẹ tôi lại nói, tình hình hiện nay đã thay đổi, đất nước cần kiến thiết, cần sinh viên đại học.
Sau khi tốt nghiệp đại học, vào nhà máy, trường học, cơ quan, vậy sẽ trở thành người thành phố, có tương lai.
Đây là cơ hội để nông dân thay đổi số phận.
Cuối cùng, cha tôi miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi đăng ký, tìm khắp nơi cũng không tìm được tài liệu ôn tập.
Kỳ thi đại học năm đó rất gấp, từ khi thông báo đến khi thi chỉ có hai tháng. Cả nước có hơn năm triệu người đăng ký, nhiều người xếp hàng suốt đêm trước cửa hàng sách cũng không mua được sách tham khảo.
Mẹ tôi hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng thuê một chiếc xe ngựa đưa tôi đến nhà một người họ hàng xa ở thành phố, tặng người ta hai bao gạo rồi sao chép một bộ “Sổ tay tự học Toán, Lý, Hóa” suốt đêm.
Sau khi trở về, tôi sao chép thêm tám bản nữa, đưa cho các thí sinh khác trong dòng họ.
Lúc công bố kết quả thi, tôi là người duy nhất trong thôn thi đỗ, còn là thủ khoa khối A toàn huyện.
Tên tôi được ghi vào huyện chí.
Cả thôn đã tổ chức một lễ chúc mừng thật lớn cho tôi, mọi người đều nói: “Lưu danh sử sách, phượng hoàng vàng bay ra từ khe núi.”
Nhiều người trong họ tặng tôi đồ ăn, thức uống và quần áo.
Lúc này, cha tôi mới hiểu ra, liên tục khen ngợi mẹ tôi thật sáng suốt.
Mẹ tôi cũng cảm thán:
“Số phận của con người, một quyết định sai lầm có thể thay đổi tất cả.”
Cha tôi nói thêm:
“Mộ tổ bốc khói xanh, đó là điềm báo cho nhà chúng ta!”
Cả gia đình chúng tôi đã đến phần mộ tổ tiên tế điện.
Cảm tạ tổ tiên đã phù hộ.
Nhưng sau đó mới phát hiện ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Bạn không bao giờ có thể tưởng tượng được con người có thể làm ra những chuyện gì để thay đổi số phận của mình.