Phượng Hoàng Tự Ấp Nở Phu Quân

Chương 1


1.

“Này là chuẩn bị hôn rồi đúng không?” Đôi mắt tròn xoe của Mặc Lan mở lớn, gương mặt thế mà còn có chút hưng phấn.

Ba người bọn ta núp trong một lùm cây, nhìn thiếu niên nhỏ ôm Khổng Tước trong lòng, tình cảm ngây ngô không thể giấu giếm, mắt thấy đôi môi đã chuẩn bị dán xuống.

Trong lòng ta chua xót, không ngờ đứa nhỏ… ấy chết, phu quân do ta tự tay nuôi dưỡng không ngờ đã biết làm cả mấy chuyện gái trai rồi.

Nhưng mà… haizz, ta đây lại là một kẻ nóng tính.

Cho dù ta không thành thân cùng với Tiểu Phượng Hoàng, hắn cũng không thể cắm cái sừng tổ bố lên đầu ta như vậy được.

“Yên nào, yên nào, ta muốn xem xem hắn có hôn thật không.”

Bạch Quyết cả mặt hả hê, đưa tay ngăn ta lại.

Ta tạm thời dừng bước, cũng đúng, cảnh trước mắt nhìn kiểu gì cũng thấy quái quái thế nào. Thằng nhóc kia chả hiểu kiểu gì vẫn còn cứ ngó mãi về phía bọn ta, mãi chưa chịu hôn thật.

Nhưng cuối cùng, ta vẫn không thể nhịn được, rút dép phi thẳng về phía bọn họ. Đôi dép lượn thành một đường parapol, rơi cái bộp vào giữa mặt Khổng Tước.

Không khí trong chớp mắt lặng ngắt như tờ…

Ta tức giận ngút trời đi tới, đưa tay nhéo lấy tai Chước Nhiên, kéo dạt sạng một phía: “Tiểu Phượng Hoàng, ngươi chán sống rồi đúng không?”

Sau đó còn thuận chân sút bay vỏ trứng của hắn: “Ngươi phắn đi cho ta, phắn càng xa càng tốt.”

Quên chưa nói, vỏ trứng của hắn đã được hắn biến lớn, trở thành nhà của hắn. Hiện tại, ta vừa mới sút bay nhà của hắn xong.

Ta tức giận thở phì phì, định bụng sẽ chạy đi tìm mẫu thân, muốn bà giúp ta giải trừ hôn ước giữa ta và hắn, không ngờ sắc mặt hắn lại đột nhiên đại biến.

“Ông trời nhỏ của ta ơi, ta sai rồi.”

“Hu hu hu.”

Hắn vừa nói vừa khóc thút thít, bộ dáng đáng thương biến trở về nguyên hình, níu lấy tay áo ta nhất quyết không chịu buông, lông trên người đều rũ hết cả xuống, vô cùng đáng thương.

Thằng cha này rõ ràng đã nắm được thóp của ta, biết rõ chỉ cần ta nhìn thấy dáng vẻ này của hắn là sẽ không thể chống cự được.

Ta không kiềm chế được, duỗi tay ra vuốt vuốt đám lông trên lưng hắn, ừm, sờ phê thật đấy…

Trong lòng ta âm thầm rơi lệ, hắn sao có thể phạm luật như vậy được chứ… Tất nhiên là trong trường hợp bỏ qua bàn tay đang không ngừng vuốt ve lông hắn của ta.

“Ngô Ngô, không được mềm lòng, lúc nãy thiếu chút nữa hắn đã hôn nhỏ kia rồi.” Bạch Quyết kịp thời lên tiếng cảnh tỉnh.

Mặc Lan đứng một bên cũng lộ ra vẻ đồng tình.

Haha, vẫn là hai tên này tỉnh táo.

Ta càng thêm ghét bỏ bản thân không có liêm sỉ, tiếc nuối rút bàn tay đang vuốt lông về.

Ta nhìn thẳng vào đôi mắt ướt sũng của Tiểu Phượng Hoàng, nói:

“Chước Nhiên, ta sẽ nói rõ mọi chuyện với mẫu thân, sau này ta và ngươi sẽ không còn liên quan gì nhau nữa.”

Thần sắc trên mặt ta không có gì thay đổi, nhưng trong lòng sớm đã gào thét như điên.

Ha ha ha ha, cuối cùng cũng ném vôi được một đứa đi rồi.

“Đừng mà, Ngô Ngô.”

Giây tiếp theo, hắn đã chỉ tay vào Bạch Quyết: “Không phải ngươi nói nếu làm như vậy là có thể biết được Ngô Ngô có thích ta hay không sao? Ngươi là cái tên lừa đảo.”

Ta: ?

Bạch Quyết lại không chút hoảng loạn, lại còn nghịch ngợm nháy nháy mắt:

“Ta đã nói vậy bao giờ đâu?”

Tiểu Phượng Hoàng vô cùng tức giận, lao vào muốn đánh Bạch Quyết, hai người bọn họ cứ thế chơi mèo vờn chuột chạy đuổi nhau vòng vòng xung quanh người ta.

Ta đột nhiên cảm thấy, Tiểu Phượng Hoàng đúng là ngây thơ đến mức đáng thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.