1
Lần thứ chín mươi chín bị Giang Phái ấn lên tường đánh, tôi vui vẻ cười ra tiếng.
Cả trường đều nghĩ tôi điên rồi.
Tất cả họ đều thương hại tôi.
Chỉ có tôi biết, chỉ cần lại bị Giang Phái đánh thêm một lần nữa là tôi có thể hồi sinh người tôi yêu – Giang Dư.
Tôi nhìn mình mặt mũi bầm dập trước gương, rửa mặt một cái, buộc tóc đuôi ngựa xong còn thắt nơ bướm màu hồng nhạt.
Tôi cầm chín mươi chín đóa hoa hồng, lòng đầy chờ mong đi về phía ký túc xá nam sinh.
“C.h.ế.t tiệt, chó l.i.ế.m lại tới tìm đánh, thật sự là không biết xấu hổ.”
“Đây là lần thứ một trăm Tang Ninh tỏ tình, nói không chừng lần này Giang Phái sẽ động tâm thì sao?”
“Làm sao có thể? Giang Phái có c.h.ế.t cũng sẽ không để ý cô ta.”
“Thật là ghê tởm, vội vàng muốn bị đàn ông đánh, thật sự là làm mất mặt con gái chúng ta.”
……
Tôi nghe đủ loại ngôn ngữ dơ bẩn, trong đầu hiện ra nụ cười dịu dàng của Giang Dư.
Một lần cuối cùng nữa thôi.
“Giang Phái, em yêu anh, yêu anh yêu đến chết.”
Tôi điên cuồng gào thét hết lần này đến lần khác.
Giang Phái vẫn không xuất hiện.
“Giang Phái, anh là dòng m.á.u lưu động trong người em, không có anh, em sẽ không sống nổi.”
Tôi quỳ một gối xuống đất, nâng bó hoa hồng lên đỉnh đầu, tiếp tục thổ lộ.
Bạn học đi tới đều dừng bước, người vây xem càng ngày càng nhiều.
Tốt lắm, càng nhiều người, Giang Phái sẽ cảm thấy càng mất mặt, càng tức giận.
Tôi nhìn về phía cửa sổ tầng sáu, trong lúc lơ đãng, tôi liếc tới một bóng hình quen thuộc.
Là Giang Phái.
Hắn đang nghe.
Tôi siết chặt nắm đ.ấ.m và bắt đầu nói những lời ghê tởm và buồn nôn hơn để kích thích hắn xuống lầu.
Cuối cùng, khi tôi nói rằng tôi có thể ăn cả c.ứ.t của hắn, Giang Phái cũng đi xuống cầu thang.
Giang Phái vừa nhìn thấy tôi, vẻ mặt chán ghét.
“Tang Ninh, cô thật ghê tởm.”
Tôi lập tức tiến lên giữ chặt cánh tay mảnh khảnh của hắn, dán mặt lên: “Giang Phái, yêu em đi.”
Cảm nhận được sự đụng chạm của tôi, Giang Phái giống như nhiễm phải vi khuẩn gì đó, dùng hết toàn lực phủi tay.
Tôi không đứng vững, lập tức bị hắn đẩy xuống sàn đất xi măng.
Nơi đầu gối hai chân truyền đến đau đớn thấu xương.
Giang Phái liếc nhìn đầu gối tôi bắt đầu chảy máu, đôi mắt phượng hiện lên một chút cảm xúc.
“Tôi có c.h.ế.t cũng sẽ không thích cô.”
Tôi hất cằm, chu lên cái miệng anh đào nhỏ nhắn, dùng giọng nói có thể kẹp c.h.ế.t con muỗi nói: “Anh đến c.h.ế.t cũng không yêu em? Ra vẻ vậy sao?”
Giang Phái hít sâu một hơi, nắm chặt nắm đấm, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt.
Tôi nhắm mắt lại, chờ cho nắm đ.ấ.m như mưa rơi xuống.
Nhưng cảm giác đau đớn chậm chạp mãi không truyền tới.
Mở mắt ra lần nữa.
Giang Phái thở dài một hơi, đi tới bên cạnh, đỡ tôi dậy.
Tôi thuận thế ngã lên người Giang Phái, cố ý sờ cơ bụng hắn mấy cái.
Tôi định một lần nữa làm cho hắn ghê tởm, để cho hắn đánh tôi thêm một lần cuối cùng.
Nhưng lần này, hắn không đẩy tôi ra.
Hắn đến gần tôi, nhẹ giọng nói bên tai tôi:
“Tang Ninh, bỏ cuộc đi.”
Tôi sững sờ.
【Đinh, giá trị thương tổn lần thứ một trăm quá thấp, nhiệm vụ thất bại nha.】