Khi tôi cùng Giang Yến tham gia buổi họp lớp thì bị hỏi khi nào thì kết hôn.
“Còn chưa nghĩ tới.”
“Tháng mười một này.”
Cả hai chúng tôi cùng nhau nói. Hắn ta đột nhiên ngẩng đầu lên rồi nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi hoặc và bối rối.
Chẳng bận tâm tới ánh mắt ấy, tôi thản nhiên giải thích với các bạn trong lớp: “Tháng mười một này mình kết hôn, mừng mọi người đến chung vui.”
Tôi biết hắn ta muốn hỏi điều gì. Nhưng sau tám năm trời bên nhau, hắn chưa từng nói bàn đến chuyện hôn nhân lâu dài với tôi.
“Không phải anh đã nói là chuyện cưới hỏi sẽ hoãn lại một thời gian sao? Em cứ cưỡng ép như vậy thấy vui lắm à?”
Hắn ta kéo tôi vào một góc với vẻ mặt tức tối. Tôi bình tĩnh tách bàn tay đang nắm lấy tay mình ra:
“Anh hoãn việc của anh còn tôi cưới là việc của tôi.”
Thật ra, hắn đã sớm chán tôi rồi, ở bên ngoài trêu hoa ghẹo bướm, còn tưởng là bản thân che giấu rất kỹ.
Nhưng may mắn thay, người mà tôi muốn kết hôn không phải là hắn ta.