Ngay sau Tết Nguyên Đán, các bạn cùng lớp đại học của tôi đã tổ chức một buổi gặp mặt. Có nhiều người vào thời điểm này cũng đã kết hôn, vài người thì con cái cũng đã lớn.
Khi biết tôi và Giang Yến vẫn chưa kết hôn, lớp trưởng Tiêu Khâm phàn nàn, cứ gặng hỏi chúng tôi bao giờ thì cưới để cho họ được uống rượu mừng.
“Còn chưa có nghĩ tới.”
“Tháng mười một này.”
Hai chúng tôi gần như là nói cùng một lúc. Giang Yến hơi nghiêng đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nghi hoặc cùng bối rối.
Tôi đương nhiên biết rõ hắn ta muốn hỏi gì. Bởi vì trước giờ chúng tôi chưa từng bàn đến chuyện hôn nhân.
Thật ra hai năm trước tôi cũng có nhắc đến nhưng khi đó hắn còn đang ở trên đà thăng tiến. Hắn ta bảo rằng không muốn bị việc khác làm cho phân tâm, muốn khi sự nghiệp ổn định mới tính đến chuyện cưới xin.
Sau này tôi cũng không bao giờ nhắc đến chuyện đó nữa. Giang Yến cũng đã chọn cách để nó chìm vào quên lãng.
Hai câu trả lời hoàn toàn khác nhau của chúng tôi khiến mọi người có mặt lúc đó đều rất bối rối.
“Hình như hai người còn chưa bàn bạc kỹ đúng không? Giang Yến, cậu là đàn ông thì phải chủ động lên chứ.”
Tiêu Khâm mỉm cười xua tan bầu không khí gượng gạo lúc đó. Tôi trực tiếp làm ngơ ánh mắt của Giang Yến mà nhìn về phía Tiêu Khâm và các bạn học cũ, bắt đầu giải thích:
“Tháng mười một này mình kết hôn, chào mừng mọi người đến tham gia nhé!”
Tiêu Khâm sửng sốt mấy mấy giây, nhìn qua Giang Yến rồi mới khó khăn mở miệng chúc phúc cho tôi. Mặt khác lại trêu đùa Giang Yến:
“Giang Yến, cậu thật là keo kiệt. Tháng mười một kết hôn rồi mà cũng không định thông báo cho mọi người hay sao?”
“Đúng thế đó, A Yến. Cậu đây là không chào đón chúng tôi sao?”
Mấy bạn nam xúm lại trêu, Giang Yến chỉ có thể cười trừ. Tôi vẫn duy trì dáng vẻ nghiêm túc, bất chợt bắt gặp ánh mắt của hắn bèn quay đi. ngay lập tức
Tôi biết giờ này Giang Yến chắc chắn sẽ có rất nhiều thắc mắc. Nhưng tôi không muốn giải thích, đơn giản là bởi vì điều đó là không cần thiết.
Trong bữa tiệc mọi người đều vây quanh tôi và Giang Yến. Cả lớp cùng nhau nói về những kỉ niệm hồi xưa, nhớ lại tình yêu thời đại học của chúng tôi.
“Vào hôm tổ chức bữa tiệc chào đón tân sinh viên, tôi vẫn còn nhớ khi Thời Duyệt mặc một thân váy đỏ cả người tựa như đóa hoa hồng đang nở rộ khiến đám nam sinh có mặt lúc ấy đều ngây người ra hết.”
“Vẫn là Giang Yến dũng cảm nhất, ngay tại đó nói muốn theo đuổi bạn nữ này, nhất định phải cưới được người đẹp về nhà.”
“Khi Giang Yến theo đuổi Thời Duyệt đều là mấy người trong kí túc xá chúng tôi giúp đỡ đấy.”
“Thật may mắn là sau ngần ấy năm, hai người cuối cùng cũng gặt được trái ngọt. Chúng tôi mừng cho hai cậu.”
Nhóm bạn đại học của Giang Yến mỗi người nói một câu, nhắc đến chuyện cũ quả thực rất hào hứng.
Chỉ có Giang Yến là cứ thất thần mãi. Vài lần mở miệng muốn nói gì đó lại thôi.