09
Trong lòng tôi giật thót. Mẹ nuôi trừng mắt nhìn tôi: “Bố mẹ ruột của con đã biết con ở đâu, không chừng lần sau còn đến nữa. Vì tiếng gọi mẹ của con, mẹ thiệt thòi quá rồi.”
Bà ấy quyết đoán, tối hôm đó chúng tôi chuyển đến một ngôi nhà trống của chú. Mẹ đã dọn dẹp qua ngôi nhà này.
Tuyết bay lả tả trong mùa đông, rơi lặng lẽ trong buổi hoàng hôn yên tĩnh. Tuyết rơi đường trơn, chiếc Santana trên đường chạy chậm.
Trời đất vạn vật, dường như đều trở nên dịu dàng vì một trận tuyết lớn.
Thím nhỏ nắm tay tôi cười: “Tiểu Giác càng ngày càng xinh đẹp, thím đã mua quần áo mới cho con mặc ngày tết rồi.”
“Chờ con chúc Tết xong, thím sẽ tặng cho con! Sau này ở gần, con cứ đến nhà thím chơi.”
Nói xong thím lại dạy bảo anh trai.
“Sở Kỳ, gặp thím không chào à? Bây giờ càng ngày càng vô lễ, năm nay không muốn tiền lì xì phải không?”
Đùa giỡn xong với hai chúng tôi, thím phàn nàn với mẹ nuôi: “Sở Hải đi học viện nghệ thuật gì đó, còn đòi làm diễn viên. Đã lớn tuổi như vậy rồi, đàn ông nhà họ Sở thật không có ai đáng tin!”
Tuy đã chuyển nhà, nhưng phải đợi đến học kỳ sau mới có thể chuyển trường. Sau cuối tuần tôi trở lại trường, các bạn học đều chỉ trỏ vào tôi.
“Thì ra nó bị bố mẹ ruột bán đi.”
“Phải đáng ghét như thế nào mới bị bán chứ? Chó nhà tôi đẻ ra chó con mẹ tôi cũng không nỡ bán.”
“Bố nuôi nó mua nó mà cũng không đến đón đưa đi học, chắc chắn cũng ghét nó!”
…..
Tôi vốn dĩ không có bạn, giờ càng th//ảm hơn. Đi đến đâu cũng như bệnh dịch, bạn học đều tránh xa.
Khó khăn lắm mới đến giờ tan học, tôi đeo ba lô chạy như bay khỏi đó. Chạy đến cổng trường, nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Tiểu Giác…”
Ánh hoàng hôn như vàng vỡ, rơi trên nền tuyết trắng. Bố nuôi đứng tựa vào xe máy, dưới một cây thông phủ đầy tuyết.
Trong tay ông là một chiếc chuông gió lớn. Được làm từ những viên đá đủ màu sắc. Gió thổi, tuyết mịn trên cây thông rơi xuống, đá va vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo. Như là bản nhạc đến từ thiên đường.
Ông lắc lư chuông gió trong tay: “Tiểu Giác, đây là món quà bố hứa với con.”
Tan học ở cổng trường là lúc đông người. Bố nuôi như vậy rất thu hút sự chú ý. Ông cười rạng rỡ, chỉ vào chuỗi kẹo mút bảy màu treo trên đầu xe máy.
“Chú là bố của Tiểu Giác, mấy đứa đều là bạn của nó sao?”
“Nếu phải, có thể đến lấy một cây kẹo ăn nhé!”
…..
Các bạn học do dự một chút, có người dũng cảm đến lấy kẹo, rồi lại yêu cầu xem chuông gió.
Bố nuôi cười: “Đây là món quà chú tặng cho Tiểu Giác, cháu hỏi con bé xem có đồng ý không?”
Tôi gật đầu. Rất nhanh, tôi bị một đám người vây quanh. Có những người thậm chí tôi không quen. Họ ghen tị không ngừng.
“Chuông gió lớn và đẹp quá.”
“Tôi cũng muốn có một cái!”
“Bố cậu thật tốt với cậu!”
…..
Không biết qua bao lâu, Sở Kỳ cũng tan học. Anh ấy cau có đi tới, vẫy tay xua đuổi: “Được rồi được rồi, lần sau xem tiếp, chúng tôi phải về nhà rồi.”
10
Dòng người tản ra. Kẹo treo trên xe đã bị lấy hết từ lâu, bố nuôi như biến ra từ không trung lại đưa thêm hai cái lớn nữa. Đưa cho tôi và anh trai.
“Cũng may bố giấu lại một cái! Ngồi chắc nhé, chúng ta xuất phát!”
Bố nuôi ngồi phía trước, tôi ngồi ở giữa, anh trai ngồi sau cùng. Xe máy gầm rú, hất tuyết lên trên cây. Rơi đầy vai chúng tôi.
Tôi ôm eo bố nuôi, hỏi: “Bố, bố chưa về nhà sao?”
Sau xe vẫn còn hành lý của ông. Gió lạnh đưa đến giọng nói hơi tức giận của bố nuôi: “Đã về rồi, nhà không có ai, đều chuyển đi hết! Bố còn tưởng mình đi nhầm nhà!”
Về đến nhà mới, bố nuôi phàn nàn mẹ nuôi chuyển nhà mà không báo. Mẹ nuôi cầm xẻng nấu ăn xông ra khỏi bếp.
“Tôi báo với anh thế nào, tôi có liên lạc được với anh không?”
“Anh có biết tôi bị kéo tóc rối tung, còn bị người ta t//át một cái!”
Nước mắt ngập đầy trong mắt mẹ nuôi, bà quay lại đi vào bếp: “Tôi cần anh có tác dụng gì!”
Bố nuôi ngẩn ra, vẻ mặt đầy áy náy. Ông mặc kệ mẹ nuôi phản đối, mặt dày mày dạn bám theo.
Hai người trước sau vào bếp, cửa bếp bị khóa lại. Tôi hơi lo lắng. “Anh, bố mẹ có đánh nhau không?”
Sở Kỳ kéo tôi lại, cười nhạo: “Đừng lo, bố dẻo miệng lắm. Mẹ ngốc chet được, một lát nữa chắc chắn lại bị dụ thôi.”
Sở Kỳ lớn hơn tôi bốn tuổi. Khi đó có lẽ đang trong thời kỳ phản nghịch. Ai nhìn cũng không thích, gặp ai cũng thấy ngốc.
Anh ấy mở chiếc tivi màn hình rộng xem thoải mái, tôi ngửi thấy mùi thức ăn ch//áy trong bếp mà ngồi không yên.
Qua khoảng nửa tiếng. Cửa cuối cùng cũng mở. Mặt mẹ nuôi đỏ bừng, trong mắt dường như còn ngấn nước, dùng xẻng nấu ăn gõ lên bố nuôi: “Đi tắm đi, trên người toàn là bùn, có thể cạo xuống được ba kí luôn đó.”
Bố nuôi cười hì hì: “Đi ngay đi ngay, phu nhân nói không dám không nghe!”
Sở Kỳ đảo mắt, lẩm bẩm: “Anh đã nói không cần lo, bố dẻo miệng lắm!”
Bố nuôi đi qua phòng khách, tiện tay tắt tivi, mặt nghiêm nghị: “Làm xong bài tập chưa, cứ xem tivi!”
Tết năm đó.
Tôi mặc áo bông đỏ mới và đôi giày mới, đeo kẹp tóc đỏ mẹ nuôi mua cho, nhận được rất nhiều tiền mừng tuổi.
Ông bà nội, chú dì, cô chú, ông bà ngoại, cậu mợ, dì dượng… Mỗi người cho tôi 50 tệ. Đối với tôi, là một khoản lớn.
Trước đây ở quê, tôi không có tiền mừng tuổi. Họ hàng đều đưa tiền mừng tuổi cho chị, nhưng số tiền đó chị cũng không được cầm.
Chỉ là làm màu, nhanh chóng phải nộp cho bố mẹ. Nhưng bây giờ, họ đưa cho tôi và anh trai mỗi người một phần.
Buổi tối về nhà, tôi đưa tiền cho mẹ nuôi. Bà ấy trừng mắt nhìn tôi: “Con đưa mẹ làm gì? Tiền của mình tự giữ, mẹ không giữ giúp con, đến lúc đó làm mất mẹ còn phải đền con!”
Sở Kỳ dẫn tôi đi mua một con lợn đất chỉ vào mà không ra. Tôi bỏ tất cả tiền mừng tuổi vào đó. Anh ấy nghiêm túc: “Em bỏ hết tiền vào, lỡ cần mua gì thì làm sao?”
11
“Em có ăn có uống, không cần mua gì cả!”
Sở Kỳ cười nhạo: “Nhìn em kìa, thật là nhỏ nhen. Ngoài ăn uống, chúng ta còn có thể mua thứ mình thích.”
“Hình dán, bưu thiếp, các cô gái mua kẹp tóc, giấy viết thư, bút xấu xí, tiểu thuyết ngốc nghếch.”
Anh ấy rút tiền từ túi ra, do dự nửa ngày, đau lòng lấy ra tờ 50 tệ đưa cho tôi.
“Đây là tiền mừng tuổi anh cho em, cầm mà tiêu!”
Ngoài trời tuyết trắng xóa, trong nhà lại ấm áp. Tôi ngẩng đầu nhìn Sở Kỳ, mắt không tự chủ mà ướt.
Tôi nhẹ nhàng hỏi anh: “Anh, em không cần tiền, em có thể ôm anh một cái không?”
Sở Kỳ đầy vẻ phòng bị và nghi ngờ. Tôi cúi mắt: “Không ôm cũng không sao.”
Giây tiếp theo, Sở Kỳ đưa tay, nhẹ nhàng ôm lấy tôi, giọng điệu khó chịu: “Trong mắt em có lắp vòi nước tự động à, động tí là khóc. Con gái đúng là phiền phức.”
Mũi tôi cay xè, hỏi: “Anh sẽ mãi là anh trai của em chứ?”
“Nói nhảm!”
Anh ấy trả lời hào khí, đưa tay vỗ vỗ sau đầu tôi, giọng điệu mềm mỏng: “Đừng khóc nữa, anh có thể chia hết tình yêu của anh cho em!Chia một nửa cho em!”
Con người rất tham lam. Trước đây tôi cảm thấy một chút tình yêu là đủ để tôi sống. Bây giờ tôi lại mong, mỗi ngày sau này, đều là giấc mơ đẹp như hôm nay.
Năm đó, bố nuôi ở nhà cho đến cuối tháng Ba. Công viên hoa mơ đã nở. Ông cưỡi xe đạp, mẹ nuôi ngồi ở phía sau, ôm eo ông.
Gió cuối xuân thổi tung chiếc áo khoác màu nhạt của mẹ nuôi, lộ ra vạt váy hoa bên trong. Ánh nắng tháng Ba rải đầy lên người bà, lên khóe mắt chân mày bà tô lên màu sắc dịu dàng.
Bà ấy thật đẹp! Đẹp hơn cả tiên nữ trên phim truyền hình. Chạy được hai vòng, bố nuôi dừng lại.
Ông thở hổn hển, cười: “Bây giờ điện thoại di động rất hot. Anh cũng định mua một cái, sau này dù anh ở đâu, em cũng có thể liên lạc với anh mọi lúc!”
Nụ cười của mẹ nuôi đông cứng trên mặt, hỏi: “Anh lại muốn đi à? Ở nhà có thể lấy m//ạng của anh sao?”
…..
Bố nuôi vẫn đi. Có lẽ kiếp trước ông là một con hải âu, loài chim này chỉ đáp xuống đất khi tìm bạn đời và nuôi con, thời gian còn lại luôn bay trên bầu trời.
Lang thang trên đường, mới là số phận của bố nuôi.
Ngày tháng cứ thế trôi qua vài năm. Sở Kỳ vào cấp ba rồi. Anh ấy vốn dĩ có thành tích khá tốt, nhưng thi cấp ba thất bại, không đậu vào trường tốt nhất.
Mẹ nuôi lo đến phát khóc, bố nuôi trong điện thoại lại thản nhiên: “Học tập rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là làm người. Cấp ba còn ba năm, đừng nóng vội.”
Đơn vị của mẹ nuôi tình hình kinh doanh không tốt, đã có ba đợt công nhân nghỉ việc. Mỗi năm đông hè, tôi và anh trai dễ bị ốm.
Mẹ nuôi phải đưa chúng tôi đi bệnh viện, ép chúng tôi uống thuốc, nửa đêm dậy đắp chăn…
Đôi khi mẹ nuôi gọi điện cho bố nuôi, nhưng tín hiệu điện thoại di động luôn không tốt. Bố nuôi thường không nghe máy.
Khi đó diễn đàn mạng bắt đầu phát triển. Bố nuôi đẹp trai, thường lang thang, lại có khí chất nghệ thuật.
Ông nổi tiếng, nhiều người theo đuổi bước chân lang thang của ông, chỉ để có thể giao lưu về nghệ thuật với ông.
Có nhiều cô gái trẻ đăng ảnh chụp chung với bố nuôi trên diễn đàn. Bố nuôi kiếm được nhiều tiền hơn, gần như đều đưa hết cho mẹ nuôi.
Nhưng mẹ nuôi càng ngày càng ít cười. Đôi khi bà ấy mở tivi, nằm trên sô pha đờ đẫn, nửa đêm hai ba giờ vẫn không ngủ.
Trước đây bà ấy ra ngoài, nhất định sẽ trang điểm tươm tất. Bây giờ bà ấy thậm chí không thoa kem dưỡng ẩm.
Đó là một buổi tối tháng Tám bình thường. Trời rất nóng, bên ngoài thoang thoảng mùi dưa hấu.
Mẹ nuôi đưa cho Sở Kỳ hai mươi đồng, bảo anh ấy ra cửa hàng trái cây đối diện mua dưa hấu.
Sở Kỳ vừa ra ngoài chưa lâu, bà ấy mở cửa sổ hướng ra đường, gọi: “Mua thêm một chai xì dầu!”
Anh ấy dừng bước. Đèn đường lần lượt sáng lên bao lấy anh ấy, anh ấy đứng trong ánh sáng dịu dàng, mỉm cười ngoái lại gọi: “Nghe rồi…”