Tỷ muội tâm giao nhờ ta gửi giùm thư tình cho Đường tiểu tướng quân. Cũng tiện, ta gửi giùm.
Ai ngờ hai ngày sau, hắn chặn xe ngựa của ta lại.
“Hôm trước ta chờ nàng ở lầu Xuân Hi tới nửa đêm, sao nàng không tới?”
“Chờ tới nửa đêm không có ai tới hết sao?”
Đường Thước trả lời: “Cũng có một nữ nhân không biết tốt xấu tới, ta sai thị vệ đuổi đi luôn.”
Ta lườm một cái, nói: “Ta khuyên ngươi nhìn lại chữ ký người gửi đi.”
1
Ta lừa ấu đệ uống một chén đinh hương đắng khiến nó ói tới mật xanh.
A nương tức giận, mắng ta cả đêm, điểm tâm cũng không cho ta ăn, ném ta lên xe ngựa, để ta đi thôn trang ở ngoại thành cho bình tĩnh lại.
Đi được nửa đường, xe ngựa bị người ngăn lại.
Nam nhân mặc y phục gấm hùng hổ vén rèm xe: “Hôm trước ta đợi nàng ở Xuân Hi lâu tới nửa đêm, sao nàng không tới?”
Ta thấy không hiểu: “Đường Thước, não ngươi hỏng rồi hả?”
Hắn lấy ra phong thư màu hồng nhạt trong tay áo: “Đây là thư hôm trước nàng tự tay đưa cho ta.”
Ta trợn mắt nhìn: “Không sai. Thư là ta đưa nhưng không phải ta viết.”
Ta vểnh tai lên, chuẩn bị lắng nghe tin đồn: “Ngươi đợi tới nửa đêm, không ai đến sao?”
Đường Thước hít sâu một hơi, nhẫn nại: “Có một nữ nhân không biết tốt xấu tới, nói là đến theo lời hẹn, nhưng ta không biết nàng, nên để thị vệ đuổi nàng ra ngoài!”
Ta nhìn thị vệ cao lớn thô kệch phía sau hắn, hít thật sâu, hất cằm, phát thiện tâm nói: “Ta khuyên ngươi nên nhìn kỹ chữ ký trong thư.”
Hắn cúi đầu xoay người lại, sắc mặt thay đổi, như bị đả kích rất lớn: “Cát, Tố, Tố?”
Cát Tố Tố thường lui tới với ta, xem như tiểu tỷ muội của ta, hai ngày trước nàng bẽn lẽn nói với ta nàng thích Đường Thước, nhờ ta gửi giúp thư tình.
Cũng tiện, Kỷ Uyển ta cũng vui vẻ nhận lời.
Nhị tiểu thư của Lại bộ Cát Thượng thư mặc dù không xinh đẹp bằng ta, nhưng cũng là khuê tú dịu dàng. Đường Thước lại đuổi người ta ra ngoài, thật sự là không biết tốt xấu.
“Ta không biết nàng.” Đường Thước bình tĩnh nhìn ta, ánh mắt xinh đẹp hoa đào ẩn chứa thất vọng: “Ta tưởng là nàng…”
Ta? Tại sao ta phải viết thư tình cho hắn?
Thân phận ta tôn quý, vừa sinh ra đã được phong làm Hoa Vinh quận chúa. Hoàng đế là cữu cữu của ta, trưởng công chúa là mẫu thân của ta, thái hậu là đích thân tổ mẫu của ta.
Địa vị cao quý như thế, lại viết thư tình cho Đường Thước hắn?
Hắn đang nằm mộng đó hả? Xứng sao?
Ta bị giày vò một đêm, lại bị ngăn xe ngựa lại, muốn dò xét tin đồn, kết quả bị người ta chất vấn, kiên nhẫn đã sớm cạn kiệt.
“C..hó ngoan không cản đường. Tránh ra!”
Hắn nhếch môi cười, trong mắt hiện lên sự bất cần, không chỉ không nghe lời, còn tiến lên phía trước, đánh giá ta từ trên xuống dưới.
“Tính tình nóng nảy, vành mắt toàn quầng thâm. Xem ra đêm qua a tỷ quả thật ngủ không ngon.”
Bình nào không mở thì xách bình đó. Chuyện ta bị a nương trừng phạt tất nhiên đã truyền về phủ tướng quân.
“Vương a công sát vách không xen vào việc của người khác thì sống đến chín mươi chín tuổi.” Ta lạnh mặt nhấn mạnh: “Còn nữa, đừng gọi ta là a tỷ, gọi là quận chúa điện hạ.”
Hắn họ Đường, ta họ Kỷ, có thể thấy được không phải tỷ đệ đứng đắn.
Kỷ Uyển ta chỉ có một đệ đệ, chính là tên nhóc xui xẻo A Hạ mới bị ta làm hại ói tới mật xanh.
Về Đường Thước. Chẳng qua Đường tướng quân chỉ là phò mã đời thứ hai mà thôi, không dính dáng gì đến ta. Người trước mắt từ chối cho ý kiến, nhìn ta thật sâu, lúc này mới nhảy ra khỏi xe ngựa.
“Đừng quên, nàng còn nợ ta một thứ.”
2
Ta nợ Đường Thước, nghiêm khắc mà nói không phải đồ vật. Là con người.
Mười ngày trước, ta đi hội đạp thanh ngoại ô kinh thành, trên đường gặp phải một nữ tử trộm đồ sứ, ta vừa định sai người đánh c..hết nàng thì phát hiện nữ tử này chạy ra khỏi phủ Đường Thước.
Ta và Đường Thước từ trước đến nay luôn bất hòa, thứ hắn muốn, ta đều phải cướp, không vì cái gì khác, chỉ vì chán ghét hắn.
Nếu Đường Thước không nhắc tới, ta đã sớm quên nữ tử tên là Hồng Ngô này.
Hôm nay hắn vừa nhắc tới đúng lúc ta đang ở thôn trang chán muốn c..hết, đúng dịp giải sầu.
“Nói đi, vì sao hắn phải đuổi theo ngươi?” Ta uống ngụm trà, bắt đầu tìm hiểu.
“Thiếp thân vốn là nha đầu hầu hạ bút mực trong phủ Đường tiểu tướng quân. Đường tiểu tướng quân muốn nạp nô gia làm thiếp, nô gia không đáp ứng, hắn liền, hắn liền…”
Nàng che mặt khóc: “Cưỡng bức nô gia.”
……
“Nô gia muốn c..hết nhưng không được, chạy thoát, Đường tiểu tướng quân sợ nô gia làm bại hoại thanh danh của hắn, nên mới đuổi bắt nô gia.”
Vì thế, nàng chạy, hắn đuổi theo. Nàng có cánh cũng không thể bay được.
Câu chuyện ngược luyến đau xót này bị ta nhất thời có hứng thú tìm hiểu, chỉ muốn trả thật nhiều tiền để được nghe cuộc sống trên giường của kẻ thù.
Nhưng…… Ta nheo mắt lại, đánh giá Hồng Ngô.
Đường Thước chính là một nên kén chọn. Mỹ nhân như Cát Tố Tố hắn cũng chướng mắt, lại thích người như Hồng Ngô?
Vậy ánh mắt của hắn cũng thật kém.
Nhưng mà, ta lại có thể lợi dụng ánh mắt không được tốt lắm đó của hắn.
Hai ngày nữa có một cuộc đi săn mùa thu của hoàng gia, mẫu thân đang nổi giận, nói không dẫn ta đi.
Sao có thể như thế được? Ta là nữ nhân từ nhỏ đã kiên định ý chí muốn trở thành hoàng hậu, cuộc đi săn mùa thu này là một cơ hội tuyệt vời để bồi dưỡng tình cảm với Thái tử.
“Giúp nàng trà trộn vào cuộc đi săn?” Đường Thước bị ta phái người “bắt cóc” tới đây chậm rãi mở to hai mắt.
“Không phải nàng rất ghét vận động ngoài trời? Đặc biệt ghét cưỡi ngựa b.ắ.n cung sao?”