1
Trên giường bệnh,Thẩm Ngôn Châu vẫn còn đang nhắm chặt mắt.
Không khí trong phòng bệnh cực kỳ căng thẳng.
Tôi nhớ bác sĩ có nói là nếu hôm nay Thẩm Ngôn Châu vẫn không tỉnh lại, vậy thì rất có thể anh ấy sẽ trở thành người thực vật.
Mẹ của Thẩm Ngôn Châu khóc nức nở, còn mẹ tôi thì đứng cạnh an ủi bà ấy.
“Vẫn còn thời gian mà, nhất định thằng bé sẽ tỉnh lại.”
Tôi đã không nhớ rõ lắm tình hình chi tiết lúc Thẩm Ngôn Châu tỉnh lại.
Nhưng mà mẹ tôi nói không sai, Thẩm Ngôn Châu nhất định sẽ tỉnh lại.
Mẹ tôi quay đầu lại, thấy tôi đứng sững sờ bèn vẫy tay gọi tôi tới.
“Noãn Noãn, con đến đây trò chuyện với Ngôn Châu đi, để dì Thái của con đi nghỉ một lát.”
Mẹ của Thẩm Ngôn Châu nghe vậy cũng quay đầu lại nhìn tôi.
Từ nhỏ đến lớn, hai người họ vẫn luôn cực kỳ yêu thương tôi.
Cho dù sau này Thẩm Ngôn Châu khôi phục ký ức, hai người họ cũng luôn kiên định đứng về phía tôi.
Bây giờ tôi……
Tôi muốn từ chối, nhưng lại không thể từ chối được.
Ngay lúc tôi đang định đi đến cạnh giường của Thẩm Ngôn Châu thì anh ấy mở mắt ra.
Tôi không nghĩ có một ngày, anh ấy còn có thể bình tĩnh đối mặt với tôi.
Đời trước, sau khi anh ấy khôi phục ký ức, ánh mắt anh ấy nhìn tôi luôn tràn ngập ác ý.
Kể từ lúc đó, chúng tôi không ăn được bữa cơm nào cho ra hồn với nhau cả, còn không nói chuyện với nhau được một câu.
Anh ấy trách tôi mưu mô nhiều kế, còn nói rằng tuyệt đối sẽ không thừa nhận đứa bé trong bụng của tôi.
Tôi tự biết đuối lý nên cũng im lặng thừa nhận.
Nhưng vì sao sau đó anh ấy lại thay đổi? Muốn phá bỏ đứa nhỏ của tôi?
Đó cũng là con anh ấy cơ mà!
Cảm xúc dữ dội trong lòng khiến tôi không thể bình tĩnh nổi, tôi vô thức lui lại, chuyển tầm mắt.
Mẹ của Thẩm Ngôn Châu kích động tới.
Không lâu sau, ba của Thẩm Ngôn Châu và ba của tôi cũng đã đến bệnh viện.
Đối với bọn họ mà nói, Thẩm Ngôn Châu tỉnh lại là một tin vô cùng vô cùng tốt.
Nhưng mà, Thẩm Ngôn Châu mất trí nhớ.
Sau khi khóc lóc xong xuôi, mẹ của Thẩm Ngôn Châu bắt đầu giới thiệu mọi người cho anh ấy.
“Ngôn Châu, đây là chú Lâm và dì Bạch của con, quan hệ của hai nhà chúng ta rất thân thiết.”
“Đây là Noãn Noãn, con gái của chú Lâm… cũng là ——”
Đến lúc bà ấy giới thiệu tôi, tôi mới hoàn hồn lại liền lên tiếng.
“Là em gái của anh!”