Tôi giật mình tỉnh dậy, nước mắt thấm ướt nửa chiếc gối.
Nhưng tôi hiểu rõ ràng.
Đây không phải là giấc mơ.
Mà là quá khứ đã bị Hứa Bắc Trì thay đổi.
Trong quá khứ đó.
Tôi lại một lần nữa mất đi ba.
Tôi khóc nấc lên, chôn chặt đầu vào đầu gối.
“Nam Chi?”
“Nam Chi?”
“Tống Nam Chi?”
Đầu óc bỗng trở nên nặng nề, tôi mơ màng tỉnh dậy từ giấc ngủ.
“Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!”
Cô gái trước mắt để tóc ngắn tinh nghịch, đeo cặp kính gọng đen dễ thương.
“Cậu là…?”
“Mình tên là Triệu Niên Niên, con gái của cô Lâm.” Giọng cô gái nhẹ nhàng, mang theo vẻ thân thiện tự nhiên.
Dì Lâm là chủ căn nhà nhà tôi thuê. Tôi từng giúp dì ấy một lần, vì vậy dì ấy luôn đặc biệt thân thiện với tôi.
“Hồi lớp 12, thi học sinh giỏi Toán, cậu còn nhặt được thẻ dự thi của tôi đấy. Chúng ta cùng thi ở một phòng, cuối cùng tôi đứng thứ ba, còn cậu đứng nhất, không nhớ à?”
Khuôn mặt cô gái trong bức ảnh bỗng trở nên rõ ràng, tôi đột nhiên nhớ lại.
Đó chính là cô gái đã thay đổi được quá khứ xuất hiện trong bức ảnh.
“Trường cấp 3 số 7 thành phố Thành Giang, cậu là Triệu Niên Niên phải không?”
“Đúng rồi!”
Trường cấp 3 số 7 Thành Giang, cùng trường với Hứa Bắc Trì.
Tôi không kìm được hỏi:
“Vậy cậu có nhớ, ở trường các cậu, có một nam sinh tên Hứa Bắc Trì không?”
“Có chứ.”
Triệu Niên Niên ngồi phịch xuống mép giường, cắn một miếng táo và nói không rõ ràng:
“Cậu ấy khá nổi tiếng, chuyển đến lớp chúng tôi năm lớp 12, học giỏi lại đẹp trai, ban đầu có cả đống con gái theo đuổi, đủ để xếp hàng ba vòng quanh trường luôn.”
Tôi nhíu mày: “Vậy tại sao một người như thế lại…?” Qua đời…
Triệu Niên Niên tiếc nuối nói: “Cậu ấy anh hùng cứu mỹ nhân, ngày hôm ấy sau khi thi đại học xong, trên đường về nhà vì cứu một cô gái mà qua đời.”
“Trên đường về nhà?”
“Đúng vậy, ngay ở con hẻm gần cầu Thành Giang nhất.”
“Tên đó tên Chu Bình, là tên tội đã có nhiều tiền án, trước đây hắn cũng từng bị bắt nhưng lần đó hắn không phạm tội thành công, ai ngờ một năm sau lại ra ngoài gây họa.”
“Vậy—”
“Nam Trì tỉnh lại rồi à.” Cửa phòng bệnh mở ra.
Dì Lâm mang một phần cơm trưa vào, mỉm cười mở hộp cơm ra.
“Nào, uống bát canh gà này trước đi, thanh niên, phải bồi bổ thêm chút.”
Tôi đón lấy bát canh: “Cảm ơn dì Lâm.”
Triệu Niên Niên bị bạn trai gọi đi đột xuất.
Dì Lâm đưa tôi về nhà.
Sau khi tiễn Dì Lâm đi, tôi bước đến trước tấm giấy ghi chú.
Trên đó đã ghi đầy những câu trả lời, lời lẽ tràn đầy ăn năn lo lắng.
“Cậu còn ở đó không?”
“Cậu vẫn ổn chứ?”
“Xin lỗi…”
Tôi phớt lờ tất cả, trực tiếp hỏi về quá khứ.
“Vết thương của cậu thế nào rồi?” Tôi hỏi, “Bây giờ còn đau không?”
Giống như đã chờ đợi từ rất lâu, đối phương rất nhanh đã trả lời lại.
“Không đau.”
Tôi thở phào: “Vậy thì tốt rồi.”
Một lúc sau, Hứa Bắc Trì hỏi: “Vậy nên quá khứ, thực ra là không thể thay đổi, có phải không?”
Tim tôi thắt lại, tôi biết cậu ấy đang nhắc đến việc tôi đã từng nói rằng cậu ấy sẽ ch*t vào mùa hè năm lớp 12.
Tôi vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, lời nói của cậu thiếu niên lại tiếp tục xuất hiện:
“Vậy chị có thể… đáp ứng một yêu cầu của tôi không.”
Tôi nắm chặt cây bút trong tay: “Được, cậu nói đi.”
“Miễn là tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ—”
“Số xổ số tuần sau ra số mấy, tiết lộ chút được không?”
Tôi suýt nghẹt thở.
Clm!
Thằng nhóc chết tiệt này, uổng công tôi lo lắng cho cậu ta!
“…”
“Không thì vé số cũng được mà.”
Cậu thiếu niên lại tiếp tục yêu cầu.
Thông qua tấm giấy ghi chú, tôi dường như có thể thấy Hứa Bắc Trì đang nhướng mày, vẻ mặt kiêu ngạo đáng ghét.
Tức chết mất.
Tôi tức giận viết: “Đồ nhóc ranh! Đừng có mà mơ một bước lên trời thế!”
“Thật sự không được à?”
“Không được!”
“…”
Có lẽ do hiệu ứng cánh bướm.
Sau sự việc của bố, Tống Nam Chi trong ký ức đôi khi cũng sẽ cùng mẹ đi thăm Hứa Bắc Trì.
Cuối tuần, mẹ dẫn tôi năm 17 tuổi cùng đến thăm mẹ của Hứa Bắc Trì.
Hứa Bắc Trì mở cửa, cậu thiếu niên với mái tóc rối bù, đôi mắt còn ngái ngủ, cổ áo ngủ tùy ý hé mở.
Thấy là tôi, cậu ấy ngay lập tức mở to mắt kinh ngạc.
Tôi vừa định chào hỏi.
“Bộp!” Một tiếng đóng cửa nặng nề đã đập tan câu “Xin chào” vẫn còn chưa kịp nói ra thành lời của tôi.
Mẹ Hứa Bắc Trì vội vàng ra mở cửa, tiện thể còn lẩm bẩm mắng Hứa Bắc Trì một câu.
Tôi mỉm cười tỉnh lại, không nhịn được viết lên tấm giấy ghi chú.
“Ngại à?”
Phía đối diện hiện ra sáu dấu chấm.
“Đừng ngại mà.” Tôi không nhịn được tiếp tục trêu chọc.
“… Dì Sầu riêng à.”
“Chị có thể đừng nói chuyện nữa được không.”
“Phì ha ha ha ha ha.”
“Tôi đại khái cũng đã biết được bản thân sẽ chết như thế nào trong tương lai rồi.”
Tôi cảm thán: “Cậu là do anh hùng cứu mỹ nhân.”
“Không,” Cậu thiếu niên lập tức phủ nhận, “Tôi là bị chị chọc tức chết… Còn nữa—”
“Còn gì nữa?”
“Xấu hổ chết mất.”
“Phì ha ha ha ha ha…”
Mỗi khi bên này qua một ngày, tôi tính nhẩm thời gian phía bên kia.
Vào buổi trưa, như thường lệ, tôi mở tủ lạnh, một mùi sầu riêng thoảng qua.
Tôi hơi ngạc nhiên.
“Cậu không ghét sầu riêng nữa à?”
Vừa nói, tôi vừa ngồi xuống đối diện tủ lạnh, cười toe toét chờ câu trả lời của cậu thiếu niên.
“Không ghét.”
Tôi vừa định viết một câu trêu chọc thì cậu ta đã viết tiếp một câu khác.
Từng chữ đều tràn đầy sự chân thành.
“Tất cả những gì chị thích, tôi cũng muốn yêu thích thử.”
Trái tim tôi đập điên cuồng.
Nhưng rất nhanh sau đó, dòng chữ đó đã bị gạch đi.
Dù cách rất xa nhau về không gian và thời gian, tôi dường như vẫn có thể thấy cậu thiếu niên bên kia đỏ mặt, lúng túng sửa lại câu nói của mình.
Cuối cùng, cậu ấy hỏi lại một câu:
“Tống Nam Chi 22 tuổi… đã có bạn trai chưa?”
Tôi cười đáp lại: “Chưa.”
“Vậy… đã thích ai chưa?”
Cậu thiếu niên hồi hộp hỏi.
Tôi không nhịn được trêu chọc:
“Nếu Hứa Bắc Trì 22 tuổi có thể xuất hiện ở đây.”
“Có lẽ tôi sẽ có cả người mình thích lẫn bạn trai.”
Thiếu niên vẫn là thiếu niên.
Rung động cùng niềm vui không bao giờ có thể che giấu được.
Hứa Bắc Trì cầm bút, từng nét chữ đều mang đầy sự nghiêm túc và kính cẩn viết:
“Tống Nam Chi.”
“Tôi với cậu coi như một lời đã định nhé.”
Tôi gật đầu, viết:
“Được.”
Khi cuộc trò chuyện sắp kết thúc, Hứa Bắc Trì đột nhiên hỏi tôi:
“Chị nói tôi chết vì anh hùng cứu mỹ nhân? Là vào ngày nào?”
“Còn lâu,” Tôi nhìn lịch, “Ngày 9 tháng 6, ngày sau khi các cậu thi đại học xong.”
“Quá khứ có thể thay đổi được mà, có đúng không?”
Tim tôi như thắt lại, tôi nghiêm túc nói:
“Hứa Bắc Trì, cậu có thể hứa với tôi không, dù ngày hôm đó sau khi thi xong có chuyện gì xảy ra, cậu cũng đừng rời khỏi nhà, cứ ở nhà nói chuyện với tôi như thế này, có được không?”
Nét bút của cậu thiếu niên chuyển hướng, rồi lại trở nên không sợ hãi:
“Yên tâm đi, tôi là người quý trọng mạng sống nhất mà.”
“Cộc cộc cộc.”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi mở cửa, là Triệu Niên Niên.
“Nam Trì, mẹ tôi vừa nấu canh rồi, tô với cậu cùng đi uống đi.”
Tôi liếc nhìn tờ giấy note trên tủ lạnh: “Được.”
Trên đường đi, Triệu Niên Niên nhìn tôi hơi bối rối, ánh mắt có chút do dự.
“Sao thế?” Tôi hỏi.
“Nam Trì, lúc đầu, tôi thật sự đứng thứ ba trong kỳ thi học sinh giỏi à?”
Tôi vẫn bước đi, cười gượng.
“Có… có ý gì?”
“Không có gì, chỉ là gần đây mình cứ có một giấc mơ, trong mơ người đứng thứ ba không phải mình, mà là một cô gái khác, còn người đứng thứ hai là một cậu con trai có góc riêng, trông rất giống…”
Triệu Niên Niên nhíu mày: “Giống Hứa Bắc Trì.”
Ầm!
Suy nghĩ trong đầu tôi giống như đột nhiên ngưng lại, tôi đứng sững lại tại chỗ.
“Sao thế?” Triệu Niên Niên lo lắng hỏi.
Tôi vội vàng lắc đầu: “Không có gì, không có gì.”
Một linh cảm không hay ập đến.
Tại sao? Tại sao Triệu Niên Niên lại mơ thấy quá khứ khi chưa bị thay đổi?
Lúc tôi đang thay giày, Dì Lâm đi tới.
“Nhanh lên nào hai đứa, canh đã bưng lên rồi đấy.”
“Vâng.”
Tôi cười đáp lời, trong đầu toàn là thắc mắc tại sao Triệu Niên Niên lại mơ thấy những quá khứ chưa bị thay đổi ấy.
Cùng với câu nói của Hứa Bắc Trì:
“Quá khứ, có thể thay đổi được mà, đúng không?”
Tôi thay xong giày, định vào thì Triệu Niên Niên đã kéo tôi lại.
“Còn nữa Nam Trì,” vẻ mặt cô ấy có chút không chắc chắn. “Lúc Hứa Bắc Trì qua đời, cậu có mặt ở hiện trường phải không?”
Tôi lắc đầu: “Sao có thể chứ?”
“Nhưng trong giấc mơ của mình, người cuối cùng Hứa Bắc Trì nhìn trước khi ngã xuống, là cậu.”
“Đứa nhỏ này! Lại nói bậy gì thế?”
“Ngày nào cũng mơ mấy giấc mơ kỳ quặc, lại còn lẫn với cả thực tế!”
Dì Lâm trách móc, dùng đũa gõ nhẹ vào đầu Triệu Niên Niên.
“Thằng bé Hứa Bắc Trì nhảy xuống biển, làm sao mà nhìn thấy Nam Trì? Nhìn thấy dưới đáy biển sâu chắc?”
Giọng điệu chế nhạo của Dì Lâm khiến tôi hoảng hốt.
Tôi nắm chặt cổ tay dì ấy, giọng nói run rẩy: “Hứa Bắc Trì nhảy xuống biển ư?”
“Đúng vậy, người cha nuôi sát nhân của thằng bé có một người bạn, tên là Chu Bình, khi đó tên Chu Bình đó đã vượt ngục, bắt cóc mẹ thằng bé rồi ép buộc thằng bé nhảy xuống biển, đứa trẻ đó, haizz, thật đáng tiếc.”
Dì Lâm lắc đầu, vẻ mặt đầy thương tiếc.
“Hai mẹ con bọn họ thật đáng thương. Thực ra, nếu lúc đó thằng bé không giúp cảnh sát bắt Chu Bình, có lẽ chuyện đó đã không xảy ra. Đáng buồn thay, hôm đó lại còn vào đêm Giáng sinh nữa chứ.”
“Chu Bình!” Tôi gấp gáp hỏi, “Vậy lúc đó Chu Bình đã bị bắt rồi sao?!”
“Đúng vậy.” Dì Lâm tán thưởng: “Lúc đó nhờ có thằng bé lao nên mới bắt được Chu Bình.”
“Vậy ngày Hứa Bắc Trì thực sự qua đời không phải sau kỳ thi đại học, mà là đêm Giáng sinh!”
“Đúng thế, sau kỳ thi đại học gì chứ.”
Sau đó họ nói thêm những điều gì, tôi không còn nghe thấy nữa.
“Này, Nam Trì! Không ăn nữa à?” Dì Lâm bối rối nhìn tôi.
Tôi không kịp giải thích, trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu nói của Dì Lâm: thằng bé nhảy xuống biển. Hứa Bắc Trì nhảy xuống biển.