8.
Bây giờ, người tôi lo lắng nhất là chị gái.
Tôi đưa chị về nhà.
Cha tôi vừa nhìn thấy mặt chị liền sợ ngất đi.
Tôi khó chịu lườm ông một cái, nắm tay chị an ủi: “Em biết chị hận ông ấy, nhưng giờ chưa thể giết ông ấy được.”
Chị nhìn tôi với vẻ mặt hơi khó hiểu.
Tôi kiên nhẫn nói với chị: “Chuyện này sau em sẽ giải thích, chị à, em phải ra ngoài một chuyến.”
“Có thể sẽ nguy hiểm, nếu em không về…”
Chưa kịp nói hết, chị đã vội vàng nắm lấy tay tôi.
Chị lắp bắp thốt lên vài tiếng: “Đừng… đi, nguy hiểm.”
Tôi nhìn chị, dường như phía sau chị hiện ra vô số bóng dáng của những cô gái.
Từ nhỏ chơi với tôi là Hoa Hoa.
Chị Thanh đã giấu tôi trong nhà chị khi tôi bị cha mẹ đuổi đánh.
Còn cả Tiểu Quyên tham ăn ở sân sau.
Không ngoại lệ, tất cả bọn họ đều giành giải nhất trong các lễ cúng Ngọc Từ hàng năm.
Bị khiêng ra ngoài với đầy thương tích, rồi bị ném đi.
Tôi nhìn vào mắt chị và nói: “Chị à, chị cũng không muốn để các cô gái khác bị hại nữa, đúng không?”
Chị ngập ngừng gật đầu.
Tôi mỉm cười: “Em cũng không muốn để bọn họ lại thành công.”
Trước khi đi, tôi đã dặn dò chị tất cả mọi điều.
Chỉ hy vọng kế hoạch của tôi sẽ thành công thuận lợi.
Khi tôi quay lại Ngọc Từ vào nửa đêm. Quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe con đậu bên ngoài.
Tôi phải tìm ba cô gái bị đưa đi trước đã.
Tôi đi lên tầng hai, nhưng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Xe vẫn đậu bên ngoài, tôi đoán họ chưa rời đi.
Sau đó, tôi quay trở lại đại điện, nơi thờ các vị thần.
Nhìn quanh các tượng, tôi không có chút manh mối nào. Chẳng lẽ, số phận đã định rằng tôi không thể ngăn cản chuyện này sao?
Một cảm giác bất lực dâng lên từ sâu thẳm trong lòng, tôi chầm chậm dựa vào một bức tượng thần, lẩm bẩm: “Nếu các người thực sự là thần linh, thì các người nên cho tôi biết những kẻ xấu đó rốt cuộc đã đi đâu rồi chứ?”
Vừa nói dứt lời, tôi cảm thấy bức tượng thần phía sau mình khẽ động.
Nó dường như lệch đi vài centimet.
“Rít… rít…”
Một lối vào khoảng nửa mét xuất hiện phía sau tôi. Tôi ngạc nhiên nhìn bức tượng. Thì ra, đây là một cơ quan.
Tôi cẩn thận bò vào trong qua lối vào, bên trong hóa ra là một tầng hầm.
Từ sâu trong tầng hầm vang lên tiếng nói chuyện và tiếng khóc của các cô gái.
“Bà Ngọc, lần này bà làm tốt lắm. Mấy cô còn sống này chắc chắn sẽ bán được giá cao.”
“Mấy đứa con gái chết non năm trước còn phải vội vàng lấy đi nội tạng để đảm bảo tỷ lệ sống.”
“Năm nay có thể ngồi đợi các ông chủ trả giá rồi.”
Tôi nhớ lại những tài liệu mà mình tìm thấy dưới cầu thang lần trước. Trên đó ghi rõ ràng về số phận của những cô gái mỗi năm.
Khi họ còn chưa tắt thở, cha mẹ họ đã vứt họ đi. Cứ như thế, một số cô gái bị lấy hết các cơ quan còn sử dụng được, bán đi khắp các phòng khám chui.
Những người đã chết hẳn thì bị bán cho các làng khác để thực hiện minh hôn.
Băng nhóm này rất thận trọng. Trong mỗi làng, mỗi năm chúng chỉ thực hiện một vụ.
Chúng lợi dụng sự khép kín giữa các làng, dùng sự mê tín để hại người. Và xét cho cùng, những người ra tay đánh chết các cô gái này không phải là chúng, mà chính là cha mẹ ruột của các cô gái đó.
Không ai truy cứu, không ai quan tâm.
Trong tầng hầm, vị đạo trưởng Bồ Ngọc lên tiếng.
“Tôi và em gái tôi đã tốn không ít công sức.”
“Lần trước xảy ra sự cố, em gái tôi giờ cũng không thể kiếm tiền trong làng nữa.”
“Anh Vương, vụ này phải chia cho chúng tôi nhiều hơn đấy.”
Suýt nữa thì quên mất mụ Trần, chuyện này cũng có phần của mụ ta!
Tôi chậm rãi tiến về phía căn phòng nơi chúng đang ở, nắm chặt thứ trong tay, không khỏi run rẩy.
Cuối cùng, tôi đã đến khoảng cách có thể hành động. Chỉ cần tôi thò đầu ra khỏi cửa, là có thể nhìn thấy bọn chúng.
Không chậm trễ, tôi lấy chiếc nỏ tẩm thuốc mê trong tay, nhắm vào người đàn ông đó và bắn ra.
Liều lượng đủ để hạ gục cả lợn bò. Đối phó với hắn chắc không thành vấn đề!
Quả nhiên, ngay khi người đàn ông ngã xuống, tôi cũng lộ diện trước ánh mắt của đạo trưởng Bồ Ngọc.
“Là mày, con nhãi chết tiệt!”
Bà ta lộ vẻ hung ác, lao về phía tôi.
9.
Trong lúc giằng co, tôi bị bà ta giữ chặt, không thể cử động.
Sự chênh lệch về thể hình khiến tôi khó lòng thoát ra.
Tôi cố gắng vùng vẫy để rút một tay, lấy từ sau lưng ống tiêm đã chuẩn bị sẵn.
Một mũi tiêm đâm thẳng vào da thịt bà ta, và tôi đẩy thuốc vào hết.
Chỉ sau vài giây, đôi tay đang ghì chặt tôi buông thõng xuống.
Đạo trưởng Bồ Ngọc, kẻ đã gây hại cho biết bao người, cuối cùng ngã xuống đất, bất tỉnh.
Tôi nhìn xung quanh và cuối cùng đã thấy rõ quang cảnh của căn hầm này.
Ba cô gái trong làng đang bị nhốt trong một cái lồng lớn. Bên cạnh là một chiếc giường phẫu thuật.
Không biết đã có bao nhiêu cô gái từng nằm trên chiếc giường này, bị lấy đi các cơ quan nội tạng.
Tôi tìm được chìa khóa lồng trên người hai kẻ đó. Khi mở lồng, tôi cười và nói với các cô gái bên trong: “Đừng sợ, tôi đến để cứu các em.”
“Đi theo tôi về nhà, những kẻ đó đều là lừa đảo.”
Không ngờ, một trong số các cô gái bám chặt lấy áo tôi.
Ban đầu tôi nghĩ rằng cô ấy đang sợ hãi.
Cho đến khi cô gái bên cạnh hét lên với tôi: “Cẩn thận phía sau!”
Tôi quay phắt lại, mụ Trần, kẻ đã biến mất từ lâu, đang cầm dao lao thẳng về phía tôi.
Trong lúc bản năng muốn tránh né, tôi bị cô gái đó giữ chặt lại.
Mắt cô ấy đỏ ngầu, nhìn tôi và nói: “Chính cô mới là kẻ lừa đảo! Cô đã hủy hoại cơ hội để tôi trở thành phúc nữ!”
“Tôi không muốn quay về cái nhà đó nữa.”
Tôi sững sờ, nhìn chằm chằm khi mụ Trần vung dao đâm tới.
Ngay khi tôi nhắm mắt, chờ đợi cái chết ập đến thì tiếng đánh đấm vang lên bên tai tôi.
Tôi mở mắt ra nhìn, thật không ngờ đó chính là chị tôi!
Chị đã không nghe lời tôi ở nhà.
Vì sợ tôi gặp nguy hiểm, chị vẫn theo tôi đến đây.
Tôi sợ rằng mụ Trần sẽ làm hại chị, trong cơn hoảng loạn, tôi cắn mạnh vào tay cô gái đang giữ tôi.
Bà Trần cầm dao đâm thẳng vào chị tôi.
Tôi lao từ phía sau, ôm chặt lấy mụ ta, hét lên tuyệt vọng: “Chị ơi, chạy đi, chạy ngay đi!”
Chị tôi đã không còn tỉnh táo, nhưng vẫn nhớ rõ một điều, đó là bảo vệ tôi, đứa em gái này.
Không hề do dự, chị quay người và chạy về phía tôi.
Trong lúc giằng co, tôi hoảng hốt tìm kiếm ống tiêm gây mê trên người mình.
Nó đâu rồi? Rõ ràng là tôi đã mang theo ống dự phòng mà.
Cuối cùng, tôi thấy nó nằm trong một góc, bị văng ra ngoài.
Tôi vội vã chạy đến nhặt lên.
Nhưng không để ý đến con dao sắc nhọn của mụ Trần phía sau.
Tiếng dao đâm vào da thịt khiến đầu óc tôi trống rỗng.
Cán dao vẫn cắm trên người chị tôi, chị giữ chặt nó, không cho mụ Trần rút ra.
Tôi biết, chị sợ con dao đó sẽ làm tổn thương tôi.
Tận dụng thời cơ, tôi nhanh chóng tiêm thuốc mê vào người mụ Trần.
Tôi ôm lấy chị, nước mắt rơi không ngừng lên khuôn mặt chị.
“Chị ơi, tỉnh dậy đi.”
“Chị ơi, em xin chị, đừng ngủ mà. Chị còn nhớ bài đồng dao chị hát cho em hồi nhỏ không?”
“Đứa trẻ sợ bóng tối, đừng khóc.”
“Đom đóm sẽ đến chiếu sáng cho em.”
…
10.
“Hiện tại tình trạng của bệnh nhân đã ổn định.”
“Người nhà cố gắng không đề cập đến những chủ đề kích thích.”
Bác sĩ dặn dò xong thì rời khỏi phòng bệnh.
Tôi nhìn chị gái nằm đó, trong lòng vẫn không ngừng lo lắng.
Sau khi chị bị đâm, không lâu sau, tôi nghe thấy tiếng còi cảnh sát.
Chị được khẩn cấp đưa đến bệnh viện.
Sau đó, khi cảnh sát điều tra, họ nói với tôi rằng băng nhóm đó đã bị theo dõi.
Bọn chúng đã thực hiện nhiều vụ án ở các làng xung quanh trong những năm qua.
Vì ở xa xôi và không có ai báo án, nên gần đây mới bị phát hiện.
Tất cả thủ phạm đã bị bắt giữ, rất khó để họ ra ngoài trong nửa đời còn lại.
Ngôi đền ở làng tôi cũng đã bị buộc phải phá dỡ.
Mỗi làng đều được bố trí người tuyên truyền về pháp luật và bảo vệ trẻ em.
Khi tôi trở về làng, nghe nói cha tôi đã chết từ lâu trên giường.
Nhà tôi bốc mùi hôi thối khiến hàng xóm phát hiện.
Tôi thu dọn một số đồ đạc cần thiết, chuẩn bị đi bệnh viện chăm sóc chị.
Khi rời khỏi làng, một cô bé chạy theo sau gọi tôi.
Quay lại nhìn, tôi nhận ra đó chính là cô gái trong cái lồng, đã nhắc tôi cẩn thận.
Cô bé đưa cho tôi vài viên kẹo, trông có vẻ như đã để rất lâu mà chưa ăn.
Cô ấy nhẹ nhàng nói với tôi: “Tiểu Mai mấy hôm trước đi rửa đồ ở sông, bị nước cuốn trôi rồi.”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Mai là con của nhà nào?”
“Chính là đứa đã níu áo chị không buông đấy.”
Tôi hiểu ra ngay.
Có lẽ mỗi người đều có số phận riêng của mình.
Tôi đến bệnh viện.
Chị gái vẫn sống sót.
Chỉ là tinh thần của chị không ổn định.
Tôi lấy ra vài bông hoa chuông đã hái ngoài làng, đặt bên giường bệnh của chị.
“Chị ơi, nhìn này. Dù gió có lớn thế nào, những bông hoa này vẫn sẽ cố gắng nở rộ.”
-HẾT-