Quỳ Phục

Chương 1,2: Hôn không giỏi thì đừng bạo như vậy.


1.

[Gi//ết con tin đi.]

Tôi không ngờ Lục Tề Phong thật sự không đến cứu tôi.

Giọng điệu nhẹ nhàng, pha lẫn với tiếng nhạc rock đi/ếc tai trong quán bar.

Thứ thanh âm khiến tim tôi đau nhói.

[Tề Phong, ai vậy?] Một giọng nói mềm mại vang lên từ đầu dây bên kia.

Rất rõ ràng.

Cô ta là ngôi sao nhỏ mới mà Lục Tề Phong đang nuôi dưỡng.

[Không ai cả.]

Điện thoại bị anh tùy ý ném lên bàn.

Tôi không còn quan tâm đến chỗ đa/u, giọng nói nhuốm màu nước mắt: “Lục Tề Phong, em thật sự bị bắ/t c/óc, không lừa anh đâu!”

Đối phương nhạo báng: [Đường Tư Tư, chiêu trò này của em quá kém cỏi.]

[Anh đã hứa sẽ cưới em, đừng tham lam quá.]

[Đã có được thân thể của anh, thì đừng mơ có được trái tim anh.]

Tên bắt cóc cười lớn.

Tôi cúi đầu nhìn co/n da/o đang kề sát cổ mình, giọng run rẩy:

“Các người lên tiếng đi, anh ấy nhất định sẽ tin.”

Tên b/ắt c/óc ngưng cười, dùng giọng thô lỗ thông báo: “Một triệu, khu ngoại ô phía Bắc, giao tiền lấy người.”

Lục Tề Phong cười nhạt: [Đường Tư Tư trả các người bao nhiêu để diễn trò này?]

[Tôi trả gấp đôi, các người cứ chơi với cô ấy thỏa thích, muốn diễn thế nào cũng được, đừng làm phiền tôi.]

“Lục Tề Phong! Anh thật sự không cứu em sao?” Tôi vẫn còn ôm chút hy vọng.

Một giọng nói ngọt ngào cắt ngang cuộc trò chuyện.

[Tề Phong, anh không tập trung~]

Tiếng ám muội vang lên qua ống nghe đ.â.m vào màng nhĩ tôi.

Trong tiếng thở nhẹ, Lục Tề Phong trầm giọng: [Chơi đủ rồi thì về, anh bận.]

Điện thoại bị ngắt máy ngang, trong kho hàng trống chỉ còn lại tiếng vọng lạnh lùng.

Hai tên bắt cóc ngậm đi/ếu th//uốc, không kiêng dè bàn tán:

“Làm sao đây? Đá/nh ngất rồi đưa cho lão đại của chúng ta?”

“Eo thon, chân dài, miệng lại biết nói, lão đại thích mấy cô gái như này.”

“Cứ nhét thuốc vào, bọc lại rồi khiêng đi.”

Tôi không biết lão đại trong miệng chúng là ai. Nhỡ đâu là một lão già to béo, xăm hình đầy mình, miệng ngậm điếu th/uốc thì sao?

Chẳng lẽ thật sự phải chec ở đây?

“Anh, con nhỏ kia chạy rồi!”

“Nhanh đuổi theo.”

Cuối cùng thì hai chân cũng không thể chạy nhanh bằng bốn chân, tên bắt cóc dễ dàng đánh tôi ngất xỉu bằng một gậy.

2.

Lúc tỉnh lại mới phát hiện bản thân đang nằm trên giường.

Tôi không nhớ gì cả.

Chăn đắp lên đến đầu, căn phòng tối mịt.

Không biết bao lâu sau, bên ngoài mới có tiếng động lờ mờ.

Giọng nói trầm thấp không rõ ràng, nhưng trong đầu tôi đã vẽ ra hình ảnh một người đàn ông có rất khí chất.

Cửa phòng ngủ bị mở ra, tiếng bước chân từ xa đến gần.

Tôi vô cớ cảm thấy căng thẳng.

Tiếng bước chân dừng lại bên giường, sau một lúc. Chăn trên đầu tôi bị kéo ra, bốn mắt giao nhau.

Không nhận ra là ai.

Nhưng đẹp thật đấy.

Đó là cảm giác đầu tiên của tôi.

Tóc ngắn gọn gàng, lông mày sắc nét, mũi cao, đôi môi mỏng hấp dẫn, da ngăm, trên yết hầu có một nốt ruồi.

Ngực lớn, bụng sáu múi, quần hơi căng.

Chỉ có ánh mắt là rất lạnh lùng.

Cho người ta cảm giác cấm dục nhưng rất mạnh mẽ.

Người đàn ông thoáng sững sờ, rồi lại kéo chăn lên. Anh ta bĩu môi tỏ vẻ không vui.

Trong phòng có tiếng bật lửa, người đàn ông châm một điếu thuốc. Giữa làn khói thuốc mịt mù, người đàn ông dựa vào đầu giường gọi điện thoại.

Tôi nằm ngay bên cạnh anh ấy.

Điện thoại được kết nối, người đàn ông lập tức lên tiếng chất vấn.

Cực kỳ khó chịu.

“Nữ nhân trên giường tôi từ đâu ra?”

[…]

Phản hồi của đối phương rất mơ hồ.

Tôi chỉ nghe loáng thoáng về việc bị bắt cóc, không nghe lời, vị hôn thê, bị ngã…

Tôi đột nhiên nhớ ra bố tôi, người hiện đang nắm quyền ở nhà họ Đường.

Tham vọng và ham mê kết hôn liên quan đến lợi ích.

Nếu tôi đoán không nhầm, đối phương kết hôn mà bố tôi lựa chọn cho tôi. chính là người đàn ông trước mặt này, nhưng tôi không đồng ý, nên liền bắt tôi đến đây.

Không ngờ đến tôi bị ngã đến nỗi mất trí nhớ.

Vậy nên, người đàn ông này là vị hôn phu của tôi.

Nhưng đẹp trai thế này, sao tôi lại không đồng ý nhỉ?

“Vậy à, tốt, các người thật biết thay tôi quyết định.” Giọng cười nhưng lại lạnh thấu xương.

Người ở đầu dây bên kia sợ đến mức không dám nói thêm tiếng nào.

Tôi cố gắng bò ra khỏi chăn.

Nhận thấy sự chuyển động, người đàn ông đang gọi điện kéo một góc chăn lên.

Ngón tay dài lướt qua má tôi, gãi nhẹ vào cằm tôi. Giống như đang làm việc nghiêm túc rồi vô thức vuốt ve một con mèo vậy.

Khiến tôi thấy hơi ngứa.

Tôi mở miệng cắn ngón tay đó.

“A…”

[Thiếu gia, sao vậy?]

Người đàn ông lập tức khôi phục dáng vẻ điềm tĩnh: “Không sao, con mèo các người bắt về biết cắn người.”

Thật sự coi tôi là mèo?

Tôi tức giận cắn anh ta thêm một cái.

Người đàn ông trực tiếp cúp điện thoại, cúi đầu im lặng nhìn tôi.

Đôi mắt đen láy, tĩnh lặng không một gợn sóng.

Hai người nhìn nhau, lại cứ nhìn nhau như vậy, cuối cùng mặt đỏ bừng quay đi.

Anh ta cười nhạo: “Tôi tưởng em gan dạ lắm chứ.”

Tôi cắn chặt môi dưới, xấu hổ muốn chạy trốn.

“Em chỉ có một cơ hội thôi, đi đi.”

Hình như anh cũng biết tôi không muốn kết hôn với anh ấy.

Nhưng, tôi có chút muốn đổi ý.

“Cái đó…”

Tôi lí nhí: “Cũng không phải không được, tôi thích nghi tốt mà.”

Anh ta dữ dằn, nhưng bù cái đẹp trai.

“Ông xã, anh thấy chúng ta có thể tạm sống với nhau không.”

Tôi ngượng ngùng mở miệng, xấu hổ đến đỏ mặt.

Trong lòng như pháo hoa nổ tung.

“Em nói gì?” Người đàn ông kéo khuôn mặt tôi từ trong chăn ra.

Ngón tay nâng cằm tôi lên, rõ ràng anh ấy đã có hứng thú.

Lông mày khẽ nhướng cao, khóe môi nhếch lên.

Ánh mắt giễu cợt lướt qua khuôn mặt tôi.

“Em vừa nói gì?”

Giọng nói trầm thấp khiến lòng tôi ngứa ngáy.

Tôi đỏ mặt, nhỏ giọng trả lời: “Ông xã…”

Người đàn ông cười bằng giọng mũi: “Tôi là Kỳ Thuật.”

“Ồ.”

“Em không sợ sao” Kỳ Thuật hơi ngạc nhiên.

Tôi đã là người của anh ấy rồi, sao lại sợ chứ?

Tôi lắc đầu: “Không sợ.”

“Thật sự không đi?”

“Không đi.”

Kỳ Thuật chán ghét nói: “Em còn quá nhỏ…”

“Vậy anh cứ nuôi tôi trước” Tôi vội nói.

Sự kiên nhẫn của anh gần cạn: “Tôi không nuôi người vô dụng.”

Tôi đã là vị hôn thê của anh ấy, lại còn nói tôi vô dụng.

Không lẽ…

“Kỳ Thuật, anh có thể cởi trói cho tôi không.”

Trói tôi đau quá đi.

Kỳ Thuật như đang mở quà, từ từ gỡ dây trói cho tôi. Ngón tay dài, khéo léo mở từng đoạn dây, hơi trơn.

Cuối cùng cũng thoát ra, tôi vội vàng bò dậy.

Nhưng ai mà ngờ được, kẻ trói tôi lại cho tôi mặc loại quần áo như thế này.

Vải ren đen, che mà như không che.

Kỳ Thuật quay đầu đi, ném chăn lên người tôi rồi quay lưng định bước ra ngoài.

“Thu dọn xong thì cút ra.”

Không thể nào, đến thế mà cũng không động lòng.

Tôi cắn răng kéo cổ tay Kỳ Thuật, dùng lực kéo mạnh khiến anh ngã lên người tôi.

Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh ấy, ngẩng đầu lên hôn.

Kỳ Thuật rõ ràng bị bất ngờ, ngây người vài giây rồi mới định đẩy tôi ra.

Nhưng tôi lại nhanh hơn, hai tay hai chân đều dùng sức quấn chặt lấy anh ta.

Nhưng tôi không biết hôn, chỉ có thể hôn bừa.

Một tay anh ấy vòng qua eo tôi, giữ tôi không bị ngã. Làn da ngăm đen ôm lấy eo trắng mịn, tiếp xúv trực tiếp.

Nhưng tay kia của anh lại nắm lấy gáy tôi, kéo ra.

Chúng tôi nhìn nhau, ánh mắt tôi lập tức lảng đi, giả vờ ngại ngùng.

Ánh mắt Kỳ Thuật rất tỉnh táo, anh đưa tay chạm nhẹ vào khóe môi tôi vừa bị cắn rách.

“Hôn không giỏi thì đừng bạo như vậy.”

“Tôi…”

Anh đặt tôi xuống, tôi liền kéo tay anh ấy: “Vậy anh có thể để tôi luyện tập nhiều hơn không?”

Kỳ Thuật: “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.