Quỷ Vương Không Thích Tắm Có Nhiếp Hồn Thuật Lẫn Đọc Tâm Thuật

16


Khi ta tỉnh đã qua ba ngày.

 

Toàn bộ tiên tử của Đồng Hoa điện đều quỳ gối ngoài cửa điện của ta, cầu xin ta thả tiên quân nhà bọn họ ra.

 

Thiên Đế liền hạ ba đạo chỉ dụ bắt ta thả Thanh Uyên, ta liền cửa điện không mở ra.

 

Thật buồn cười!

 

Ta không có làm hắn chôn cùng với Thời An, đã là niệm tình cuối cùng của ta rồi.

 

Thanh Uyên bị ta nhốt ở nhà lao điện trong, sợ tới mức nói ra chân tướng.

 

Nguyên lai, năm đó sau khi ta dẫn nghiệp hỏa tự thiêu thân, Thời An điên cuồng xé rách thời không, ở 3000 thế giới nhỏ tìm kiếm mỗi một chuyển thế của ta.

 

Gom đủ nguyên thân sau lại dùng nghiệp hỏa đốt cháy nguyên thân, hiến tế bản thân để tụ hợp hồn linh và tu vi của ta.

 

Thiên Đạo thật công bằng, Thời An đem bất tử bất diệt chi thân cho ta, lại tu bổ hồn linh lại cho ta.

 

Hắn toàn dựa vào một tia linh lực cuối cùng, hồn linh bám vào đằng hoa nương tựa.

 

Ta nhờ vậy mà sống lại, Thiên Đế và chúng tiên đều biết tiền căn hậu quả.

 

Cho nên bọn họ vội vã muốn ta lấy phu quân, cho rằng như vậy là có thể làm ta quên Thời An.

 

Thanh Uyên vô tình nhìn thấy trong khô đằng hoa tường vi còn sót lại ý thức của Thời An.

 

Thời An lấy ra đồ chơi làm bằng đường đó, chỉ muốn gặp mặt ta.

 

Thiên Đế biết chuyện, kêu Thanh Uyên cầm đính ước tín vật cầu thú ta, cũng khiến hắn thành công hủy hoại Thời An.

 

Ta không thể tha thứ.

 

Ta tuyệt đối không tha thứ!

 

Mỗi ngày ta đều đến ngục lao, dùng nghiệp hỏa đốt cháy Thanh Uyên thành tro, lại dùng tiên lực đem hắn trọng tố hồi nguyên dạng.

 

Thần tiên có điểm tốt như vậy, bất tử bất diệt, đốt thành tro, trọng tố nguyên dạng, lập tức liền khôi phục.

 

 

Thanh Uyên kêu thảm thiết không sớm không muộn một lần nữa, vang vọng toàn bộ Thiên giới.

 

Chín chín tám mươi mốt ngày sau, Thường Nga gõ trước cửa điện của ta.

 

“Thanh Nguyệt, đừng tra tấn Thanh Uyên nữa.”

 

Nàng đem một đoạn khô đằng giao cho ta.

 

Trên khô đằng vẫn còn rễ phụ còn chưa thiêu hủy, ẩn ẩn có một tia sinh trưởng.

 

“Đây là gốc tường vi mà ta đã đào ở sân đó, Quỷ Vương hồn linh từng bám vào đây trên hoa đằng này, hồn tiêu tán có một ít cũng thấm nhập đi vào. Ngươi chăm sóc nó một phen, nếu như có thể…”

 

Thường Nga không dám cho ta bất luận hứa hẹn gì, ta xem như đạt được chí bảo.

 

Có lẽ vậy, vạn nhất nó…

 

 

Ta thả Thanh Uyên, bế cung không muốn gặp bất kỳ kẻ nào cả.

 

Mỗi ngày đều cùng đoạn khô đằng kia tưới nước, phơi nắng.

 

Ngẫu nhiên còn xướng vài khúc cho nó nghe.

 

“Ái ngươi cô đơn đi hẻm tối, ái ngươi kiên cường, ái ngươi giằng co với tuyệt vọng không chịu khóc một hồi…”

 

“Thời An, ngươi cảm thấy dễ nghe không?”

 

“Không dễ nghe a, vậy ta đổi một khúc.”

 

“Mùa xuân, nở hoa, mười bốn lăm sáu, tháng sáu …”

 

“Cái gì? Giống quỷ gào, ngươi cũng hay bắt bẻ. Đồ cẩu nam nhân, không dễ nghe còn bắt ta hát, ngươi lại không phải chưa từng nghe qua.”

 

Ta mỗi ngày đều lầm bầm lầu bầu như vậy, cùng ăn cơm với khô đằng, lại ngồi cười ngây ngốc với khô đằng, ngẫu nhiên còn đem hắn ôm vào trong n.g.ự.c mà khóc.

 

Các tiểu tiên nga đều thực lo lắng trạng thái tinh thần của ta.

 

Ta luôn là an ủi các nàng, người nào không có điên chứ? Tinh thần ổn định mười lăm phút chính là rất lợi hại.

 

Các nàng cũng học theo, mỗi ngày cùng ca hát cho khô đằng nghe.

 

Sau đó không lâu, khắp nơi tiếng ca hát không ngừng quanh quẩn.

 

Thẳng đến có một ngày,tiểu tiên nga phụ trách chiếu cố cho khô đằng lại không ca hát.

 

Thanh âm nàng giống như chim hoàng oanh êm tai, mang khô đằng nghiêng ngả lảo đảo mà chạy đến  trước mặt ta.

 

Mang theo kích động, thanh âm không khỏi nghẹn ngào.

 

“Tiên tử, khô đằng này, nảy mầm rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.