Quỷ Vương Không Thích Tắm Có Nhiếp Hồn Thuật Lẫn Đọc Tâm Thuật

9


Giữa tháng bảy, Thời An trở lại Phong Đô xử lý một chút sự tình, hắn kêu ta ở lại Nhân gian chờ hắn.

 

Ta cứ mãi ở trong nhà thật sự không thú vị, chuẩn bị đi ra ngoài để dạo một chút.

 

Ven đường thủ công làm kẹo đường thật đẹp, ta trả đủ tiền, muốn lão bản làm cho ta một đôi.

 

Nắn thành ta và Thời An.

 

Áo bào màu đỏ, viền áo màu hồng, mắt đào hoa điểm phía dưới nốt ruồi lệ.

 

Quần áo ta thì màu vàng nhạt, tổng hợp một chút cũng có tư sắc.

 

Nhận được đồ chơi làm bằng đường bắt được tay, ta vui vẻ mà xoay vòng vòng.

 

Cái này cắm vào bình nhỏ trên đầu giường, coi như đây là ảnh cưới của ta và Thời An đi.

 

“Đó chẳng phải phế vật Mộc Dao sao? Còn chưa c.h.ế.t à?”

 

Ta quay đầu xem người nào. À thì ra là người quen cũ.

 

Tần Vân Tịch là đồng môn sư tỷ của thân thể ta xuyên vào, nghe nói từ nhỏ đã có tuệ căn, được thu vào dưới chướng môn hạ của trưởng môn.

 

Trước kia thường xuyên khi dễ ta.

 

Nhân lúc ta ăn cơm liền đem thức ăn biến thành cóc ghẻ, dùng kiếm khí cắt đi búi tóc của ta, hạ chú phong làm đầy lá rụng ở sân tước đình mà ta vừa quét dọn xong.

 

Tuy là những trò đùa vặt vãnh, không thương tánh mạng. Nhưng mà trêu đùa không còn giới hạn, ta nhất định ta không để yên.

 

Ngươi chết, ta sẽ không c.h.ế.t đau.

 

Ta liếc mắt, tránh khỏi nàng ra không thèm buông lời, cầm đồ chơi làm bằng đường xoay người rời đi.

 

Đột nhiên đồ chơi làm bằng đường trong tay bốc cháy lên một đoàn hỏa, nháy mắt liền biến thành tro bụi.

 

Ta xoay người, Tần Vân Tịch vẫn kết ấn tay còn chưa kịp xuất ra..

 

Nhìn trong tay còn sót chút cặn của thẻ tre, ảnh cưới của ta đã thiêu rụi thành tro bụi, ủy khuất nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.

 

Tần Vân Tịch làm như thấy được trò đùa muốn cười ha ha lên.

 

“Ai nha! Trước kia xương cốt ngươi thật cứng cỏi, khi dễ như thế nào đều sẽ không khóc, hiện tại cư nhiên lại khóc! Thực sự có ý tứ, ha ha ha ha.”

 

Trước kia không ai có thể cho ta dựa vào, cho nên biết khóc cũng không làm nên chuyện gì.

 

Hiện giờ có Thời An chiếu cố ta, ta thế nhưng một chút ủy khuất đều chịu không nổi, thật giống hắn nói giống nhau, trở nên hảo kiều khí.

 

“Đụng tới ngươi cũng coi như là ta đen đủi, sớm biết ngươi có mặt nơi này, ta liền không đi đến đây”

 

Thôi vẫn là về nhà đi, Thời An không ở bên người, ta cũng đánh không lại nàng. Cho dù muốn động tay chân, người chịu thiệt vẫn là ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.