Quỷ Y

Chương 7: Hồ nước màu đen


“Trong huyện thành này, còn có nhà thứ hai có dưỡng nhan hoàn sao? Ngươi hỏi ta vấn đề này là có ý gì?” Vương Phúc Thành mở miệng hỏi ngược lại, thần thái có chút thất thần.

Trong toàn bộ huyện thành, thê thiếp của các gia đình giàu có đều biết ở Hồi Xuân Đường có loại thuốc dưỡng sinh độc môn, đây chính là Ngũ Hành dưỡng nhan hoàn.

Vương Phúc Thành đây cũng là phương pháp điều chế lấy được từ một quyển sách cũ kỹ, dựa vào Ngũ Hành Dưỡng Nhan Hoàn này, hắn cũng coi như kiếm đầy bồn đầy bát.

“Ha ha, không có gì, ta chỉ là từ nhỏ đã thích nghiên cứu dược liệu, có chút vấn đề, muốn đến thỉnh giáo ngài một chút.” Dương Thủy tươi cười mở miệng nói, đi về phía trước hai bước, tiện tay đem tờ giấy trắng viết đầy tên dược liệu đập vào trên bàn.

Vương Phúc Thành hừ lạnh một tiếng, cầm tờ giấy trắng lên tùy ý quét hai mắt, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Phối phương này của ngươi, từ đâu tới?”

“Ngửi đi.”

“Ngửi cái gì?”

Sắc mặt Vương Phúc Thành lại thay đổi, bỗng nhiên nặn ra một nụ cười, đi ra quầy nói: “Thủy Sinh, nơi này nhiều người phức tạp, không bằng, chúng ta đi hậu đường nói chuyện một chút được không?”

Dương Thủy Sinh gật đầu: “Cũng được, Thường Ngũ, ngươi ở đây chờ một chút.” Hắn ra hiệu Thường Ngũ tạm chờ một lát, tiếp theo liền đi theo Vương Phúc Thành vào hậu phòng.

“Nào, Thủy Sinh, uống chén trà cho thấm giọng.” Vương Phúc Thành nhiệt tình châm đầy một ly trà ấm áp cho Dương Thủy Sinh, nói.

Nhìn Vương Phúc Thành, Dương Thủy Sinh đẩy chén trà về phía trước, mở miệng nói: “Vương lão bản, uống trà là chuyện nhỏ, nhưng nếu uống ra mạng người, đó chính là đại sự. Tương tự như vậy, chúng ta là thầy thuốc, chữa không khỏi bệnh nhân cũng không có gì đáng ngại, nhưng muốn trị chết, vậy coi như…”

“Khụ khụ, Thủy Sinh nói nghiêm trọng rồi, ngươi cũng biết, hai năm nay sinh ý không tốt, cho nên, phối phương Ngũ Hành Dưỡng Nhan Hoàn này…” Vương Phúc Thành cười gượng mấy tiếng, lại nói: “Không ngờ y thuật thủy sinh cao minh như thế, ngay cả phối phương cũng có thể ngửi ra, nhưng mà, Ngũ Hành Dưỡng Nhan Hoàn này, ngươi tốt nhất không nên tiết lộ ra ngoài, mặt khác, ngươi cũng muốn dùng Ngũ Hành Dưỡng Nhan Hoàn này kiếm chút bạc, ta tự nhiên là không có ý kiến, nhưng chỉ hai nhà chúng ta, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài nữa.”

“Không không không, Vương lão bản hiểu lầm ý của ta. Ta không có ý định chia cho ngài một chén canh, ta chỉ là muốn hỏi một chút, Ngũ Hành Dưỡng Nhan Hoàn ngài bất giác phối chế từ trong tay ngài, hình như thiếu dược liệu mấu chốt nào đó?” Dương Thủy Sinh nhẹ nhàng lắc đầu, điểm chỉ mảnh giấy trắng viết đầy dược liệu trên bàn.

“Thiếu dược liệu? Dược liệu gì?” Vương Phúc Thành tựa hồ không hề quay lại, trong miệng lẩm bẩm nhìn về phía tờ giấy trắng trên bàn.

Từ lúc phát hiện ra viên Ngũ Hành Dưỡng Nhan Hoàn này, Vương Phúc Thành cũng đã điều chế dược hoàn hai năm, đối với các loại dược liệu cần thiết, hắn cũng có thể thuận miệng nói ra tám chín phần.

Nhưng dược liệu thiếu thốn, chuyện này hắn cho tới bây giờ cũng không có lưu ý qua, cho tới nay đều là dựa theo tấm phương thuốc kia đến phối chế.

“Không sai, ta thiếu một vị dược liệu, Tử Vân Anh.” Dương Thủy Sinh cũng không thừa nước đục thả câu, nói thẳng ra.

“Tử Vân Anh? Dược liệu trên đó không có loại dược liệu này. Dương tiểu tiên sinh vì sao lại nói như vậy?” Vương Phúc Thành cầm tờ giấy trắng, nhìn chằm chằm vào ba chữ Tử Vân Anh, có chút đắn đo không quyết.

Phương thuốc Ngũ Hành Dưỡng Nhan Hoàn này là Vương Phúc Thành lấy được từ một quyển sách y học cũ kỹ, lúc đó hắn cũng không nghi ngờ phương thuốc này chính xác, trực tiếp lấy ra dùng.

“Nếu như nói dược liệu thiếu một vị mà nói, vậy Ngũ Hành Dưỡng Nhan Hoàn này có lẽ sẽ xuất hiện một ít vấn đề, nhưng thời gian dài như vậy, cũng có không ít người đã dùng qua Ngũ Hành Dưỡng Nhan Hoàn, hiệu quả rất tốt a.” Vương Phúc Thành có chút không hiểu mở miệng nói, lúc này hắn cũng bắt đầu có chút hoài nghi.

“Vương lão bản, ta xin hỏi, những người đã dùng Ngũ Hành Dưỡng Nhan Hoàn này, có xuất hiện một chút đặc thù thể hư hay không? Còn có không ít người sẽ đến ngài cầm chút dược liệu trị liệu thể hư này?” Dương Thủy Sinh lắc đầu, mở miệng dò hỏi.

Nghe nói thế, Vương Phúc Thành cau mày cẩn thận suy tư một lát, có chút kinh ngạc gật đầu, mở miệng nói: “Quả nhiên là thế, đoạn thời gian trước còn tốt, đoạn thời gian gần đây ngược lại là có không ít người thân thể hư nhược, đến chỗ ta cầm chút dược liệu trở về nấu ăn, hẳn là…”

Dương Thủy Sinh gật đầu, mở miệng nói: “Đúng là như thế, ngài xem mấy loại dược liệu này, dược tính đều có chút âm hàn. Đương nhiên Ngũ Hành Dưỡng Nhan Hoàn này đích thật không sai, có thể giúp cải thiện làn da người, còn có thể loại bỏ một ít tạp chất. Nhưng nếu như không có Tử Vân Anh trợ giúp trung hoà, người dùng Ngũ Hành Dưỡng Nhan Hoàn không hoàn chỉnh này, nhất định sẽ xuất hiện tình huống thân hư nhiều mồ hôi.”

“Vương lão bản cũng là người hiểu nghề, tự nhiên biết dược hiệu của hơn mười loại dược liệu này, hỗn hợp chế tạo ra sẽ xuất hiện hiệu quả thế nào, ta nghĩ ngài ít nhiều cũng có chừng mực.” Dương Thủy Sinh cười cười, trầm giọng mở miệng nói.

Vương Phúc Thành thân là đại chưởng quỹ Hồi Xuân Đường, tự nhiên cũng hiểu dược tính của những dược liệu này, hơn nữa Ngũ Hành Dưỡng Nhan Hoàn này hắn cũng có nghiên cứu, hơi suy tư, tự nhiên có thể đoán được, Ngũ Hành Dưỡng Nhan Hoàn này dựa theo phương pháp thiếu thốn này, phối chế ra sẽ xuất hiện vấn đề như thế nào.

Nhắm mắt lại cẩn thận trầm tư một lúc lâu, Vương Phúc Thành nhẹ gật đầu, mở miệng nói: “Ngươi nói không sai, Ngũ Hành Dưỡng Nhan Hoàn này nếu như được phối chế như thế, cho dù hiệu quả hoàn hảo, nhưng sẽ làm cho người ta dần dần trở nên lạnh lẽo nhiều bệnh, đây quả thật là ta sơ sót.”

Thấy Vương Phúc Thành thản nhiên thừa nhận sơ sẩy của mình, Dương Thủy Sinh cũng không nói gì nữa.

Chuyện liên quan đến tính mạng căn bản không cho phép có chút qua loa nào, lúc này nhìn thấy chỗ sơ sẩy của Vương Phúc Thành, trong lòng Dương Thủy Sinh cũng thoáng hài lòng một chút.

“Đúng rồi, Vương lão bản, ta muốn biết Ngũ di thái rốt cuộc đã phục dụng bao nhiêu Ngũ Hành Dưỡng Nhan hoàn từ chỗ ngài. Nếu như ta đoán không sai, Ngũ di thái hẳn là bởi vì thể hư, mới bị một ít tà môn đồ vật nhân cơ hội mà vào.” Dương Thủy Sinh nhìn chằm chằm Vương Phúc Thành, mở miệng hỏi.

“Có lẽ là mấy chục viên, ta cũng quên mất. Ngũ di thái nãi là từ năm nay mới bắt đầu dùng Ngũ Hành Dưỡng Nhan Hoàn, thời gian không lâu, số lượng không ít.” Vương Phúc Thành mở miệng nói.

“Vậy được, Vương lão bản, ta cáo từ trước. Ngũ di thái đã có chút manh mối, mong rằng phối chế Ngũ Hành Dưỡng Nhan Hoàn của Vương lão bản sửa đổi một phen, thêm Tử Vân Anh năm tiền là được.”

Dương Thủy Sinh đứng dậy, chắp tay thi lễ một cái, cũng không đợi Vương Phúc Thành đứng lên tiễn, liền tự mình dẫn Thường Ngũ cùng rời khỏi Hồi Xuân đường.

“Tử Vân Anh năm tiền…” Vương Phúc Thành lẩm bẩm, trong lòng lại sinh ra vài phần bội phục: “Dã nhân Dương Hắc Tử này quả nhiên không tầm thường, có lẽ mười mấy hai mươi năm, tiểu tử này thật có thể tái hiện được huy hoàng của Dương gia.”

Đi theo Dương Thủy Sinh chuyến này, Thường Ngũ lại hoàn toàn không biết hắn muốn làm gì.

“Dương tiên sinh, viên thuốc Ngũ di thái dùng có vấn đề gì sao?” Thường Ngũ nhìn Dương Thủy Sinh, có chút khó hiểu.

“Đúng là có chút vấn đề, nhưng mà nói ra ngươi cũng không hiểu rõ lắm.” Dương Thủy Sinh vừa cười vừa nói.

Hai người nhanh chóng trở lại Thường gia, đi vào tiểu viện mà Ngũ di thái cư ngụ, nhìn thấy một nha hoàn cầm gáo nước trong tay, đang định múc nước hồ đi tưới dược hoa.

“Khoan đã!”

Dương Thủy Sinh đột nhiên nhìn chằm chằm bầu nước trong tay nàng, hét lớn một tiếng.

Dọa cho nha hoàn kia đập gáo nước trong tay bốp một tiếng rơi trên mặt đất, nước hồ văng khắp nơi.

Nhưng mà, nước chảy trên mặt đất, đúng là màu đen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.