Đến Starbucks, một anh chàng đẹp trai mượn cà phê của tôi để quay video.
“Một môi trường lành mạnh, một cuộc sống giàu có, Starbucks 39 tệ, tôi uống mỗi ngày.”
Mọi người xung quanh đều sững sờ.
Tôi: “Tôi còn phiếu giảm giá, tôi gọi giúp anh một cốc nhé?”
Hôm đó trời mưa to, anh ấy hạ cửa sổ chiếc Maybach xuống bên đường, mỉm cười bất cần:
“Không mang ô à? Tôi đưa em một đoạn.”
1
Tôi và Vi Vi đến Starbucks, gọi hai cốc cà phê, còn chưa kịp uống được hai ngụm thì một anh chàng đẹp trai bước vào, cao ráo, dáng người chuẩn người mẫu.
“Ai có thể cho tôi mượn một cốc cà phê không?”
Mọi người xung quanh xì xào bàn tán, nhưng không ai cho mượn.
Tôi giơ tay.
Vi Vi giữ tôi lại: “Đừng cho mượn, biết đâu là kẻ điên điên khùng khùng thì sao.”
Một cốc cà phê cũng không đáng là bao.
Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt biết ơn, cầm cốc cà phê của tôi bắt đầu quay video:
“Bốn giờ chiều, lại là giờ trà chiều, một môi trường lành mạnh, một cuộc sống giàu có, Starbucks 39 tệ, tôi uống mỗi ngày.”
Mọi người xung quanh đều sững sờ, trong lòng chua xót không thôi, một tràng cười vang lên:
“Không phải chứ, không uống nổi cà phê mà còn mượn cà phê của người khác để khoe mẽ, đúng là lần đầu tiên thấy kẻ giả làm cậu ấm nhà giàu.”
Vi Vi nhún vai: “Thấy chưa. Tôi đã bảo cậu đừng cho mượn mà, anh ta đang mượn cà phê của cậu để khoe khoang đấy.”
Anh ấy đưa cà phê trả lại cho tôi, giọng nói trong trẻo và chân thành:
“Cảm ơn. Em đã giúp tôi rất nhiều.”
Mọi người xung quanh càng bàn tán về anh ấy nhiều hơn.
Tôi hơi lo lắng, trong một phút bốc đồng, buột miệng nói:
“Tôi còn phiếu giảm giá, tôi gọi giúp anh một cốc nhé?”
Tôi bổ sung: “Tôi thấy anh muốn uống cà phê.”
Anh ấy tỏ ra ung dung, mỉm cười:
“Bây giờ tôi không có thời gian uống. Thêm WeChat đi, sau này mời tôi được không?”
Tôi đang định quét mã.
Vi Vi kéo tay tôi lại:
“Đừng thêm. Cẩn thận, coi chừng bị lừa. Những người đẹp trai thường là những kẻ lừa đảo nhất đấy.”
Tôi không để ý.
Như bị ma xui quỷ khiến, tôi quét mã:
“Vậy, hẹn gặp lại.”
Nói lời tạm biệt xong, anh ấy sải bước rời đi.
Tôi nhìn bóng lưng anh ấy khuất dần, nhấp một ngụm cà phê.
Vi Vi vẫn còn đang cằn nhằn: “Cậu đúng là ngây thơ, dễ bị lừa nhất. Sau này phải cẩn thận hơn đấy.”
Nhưng tôi biết, chàng trai đó là Thái tử gia chính hiệu, cậu ấm giàu có nhất giới thượng lưu Bắc Kinh, Lục Hàn Tinh.
2
Phòng VIP khách sạn.
Anh ấy cởi áo khoác ném lên ghế sô pha:
“Trò chơi mạo hiểm này, hâm nóng rượu vang đỏ cho tôi. Ai nghĩ ra trò quái quỷ này vậy, thật mất mặt!”
Mọi người cười phá lên:
“Ai bảo Tinh thiếu thua chứ. Thẩm thiếu cũng đã xuống thang máy quay video chia tay rồi. Ngang nhau cả thôi.”
“Xem video cậu quay đi!”
Mọi người xúm vào xem.
“Cười c.h.ế.t mất, biểu cảm của cậu thật đểu, đểu đến mức tôi muốn đánh cậu.”
“Nhưng mà, cô gái này là ai vậy? Xinh đấy.”
Lục Hàn Tinh đỏ mặt, đầu ngón tay miết nhẹ miệng cốc:
“Người tốt bụng gặp gỡ tình cờ thôi. Cả quán cà phê, chỉ có mình cô ấy cho tôi mượn.”
Mọi người trêu chọc: “Đây là rung động mùa xuân rồi à?”
Lục Hàn Tinh nhìn vào giao diện trò chuyện với tôi: “Cút cút cút.”
3
Tôi trở về nhà họ Kiều.
Tôi là thiên kim giả nhà họ Kiều, hai ngày trước khi biết được thân thế, tôi như bị sét đánh ngang tai.
Bố mẹ đã đưa ra tối hậu thư cho tôi, rời đi trong êm đẹp hoặc bị đuổi đi một cách nhục nhã.
Hôm nay là ngày cuối cùng.
Tôi thu dọn vali, đi ra đến cửa thì bị Kiều An An chặn lại.
“Đừng nghĩ đến chuyện mang đi bất cứ thứ gì của nhà chúng tôi.”
Cô ta lục tung vali của tôi.
Những chiếc vòng tay, dây chuyền, trang sức mà họ đã tặng tôi trong những năm qua, cô ta đều lấy ra, gom lại thành một đống, để lại một đống quần áo lộn xộn trên sàn.
“Quần áo mày đã mặc rồi tao không cần, cầm mấy thứ này rồi cút đi.”
Bố mẹ tôi ngồi trên ghế sô pha nhìn, không hề ngăn cản.
Anh trai nuôi, người trước đây rất yêu thương tôi, cũng đang ngồi làm việc với máy tính, không thèm nhìn tôi lấy một cái.
Tôi nhục nhã thu dọn đồ đạc, nhìn bọn họ lần cuối:
“Tôi sẽ không bao giờ quay trở lại.”
Kể cả khi họ cầu xin tôi.
4
Tôi đến ở nhờ nhà Vi Vi.
Cô ấy đang trang điểm trước gương: “Ôi, đừng buồn nữa, ở cùng tớ không tốt sao? Chỉ có hai chúng ta, chỉ cần bố mẹ tớ không có nhà thì sẽ không ai làm phiền chúng ta.”
Rất tốt, nhưng cũng không tốt.
Vi Vi có thể chấp nhận tôi, nhưng bố mẹ cô ấy thì không.
Vi Vi luôn nói tôi ngây thơ, thực ra cô ấy mới là người ngây thơ.
Tôi biết tính toán hơn bất cứ ai. Và tôi có một ngọn lửa trong lòng, tôi muốn họ phải hối hận.
Chuyện hôm qua là một cơ hội.
Lục Hàn Tinh vừa du học về nước chưa lâu, nội tâm chân thành, không có những toan tính như những người kia.
Có lẽ anh ấy có thể giúp tôi.
Hoặc có thể lợi dụng anh ấy để giúp tôi.
Cảm ơn trời đất, đã cho tôi một khuôn mặt xinh đẹp.