Rời Cung

Phần 1


01

 

“Công công, nô tỳ cầu xin ngài, muội muội của ta còn nhỏ, nếu bị phân vào lãnh cung, e rằng sẽ không chịu nổi mất, chi bằng để nô tỳ thay muội ấy đi.”

 

Ta vừa mở mắt ra, đã thấy tỷ tỷ Xuân Chi bảo vệ ta chặt chẽ phía sau, khuôn mặt đầy vẻ khẩn cầu, dập đầu trước một lão thái giám đang đứng trước mặt.

 

Giọng nàng ta run rẩy, đôi mắt tràn đầy sự chân thành, khiến người khác không thể không động lòng, ngay cả lão thái giám đã quen với cảnh sinh ly tử biệt trong hậu cung cũng hiếm khi cảm động mà khen nàng một câu: “Ngươi là một tỷ tỷ tốt!”

 

Trong lòng ta cười nhạt, nếu như kiếp trước không phải nàng g.i.ế.c ta, có lẽ ta cũng nghĩ nàng là một tỷ tỷ tốt.

 

Ta nhớ rõ ràng trước khi chết, chính nàng đã đ.â.m từng nhát d.a.o vào n.g.ự.c ta.

 

Lúc đó nàng điên cuồng, dữ tợn mà hỏi ta: “Dựa vào đâu mà chuyện tốt đều để ngươi chiếm hết? Dựa vào đâu mà ngươi có thể mang trong mình cốt nhục của Thái tử, còn ta chỉ có thể hầu hạ dưới quyền lão thái giám?

 

“Tất cả đều là lỗi của ngươi, chính ngươi đã hại ta, ta mới là người nên ở bên Thái tử, ngươi đã cướp mất cái thuộc về ta, tất cả đều là lỗi của ngươi.”

 

Những cơn đau tê tâm liệt phế của từng nhát d.a.o ấy khiến ta suốt đời không thể quên, và cũng vào lúc đó ta mới biết nàng hận ta như thế nào.

 

Lúc này lão thái giám nhìn Xuân Chi nói: “Nếu đã vậy, ngươi đi lãnh cung hầu hạ…”

 

Xuân Chi nghe thấy, cả người run rẩy vì mừng rỡ, liên tục dập đầu cảm ơn: “Cảm tạ công công, cảm tạ công công…”

 

Ta cũng lấy lại được hơi sức, mở miệng định nói, nhưng Xuân Chi lập tức nhận ra, nàng quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn ta, hiện rõ vẻ ác độc.

 

Nàng dùng giọng chỉ có hai chúng ta nghe thấy để đe dọa ta: “Im miệng, nếu ngươi nói thêm một lời, khiến ta không thể gả cho Thái tử, ta sẽ g.i.ế.c ngươi!”

 

Nghe thấy thế, ta khẽ nhướn mày, hóa ra tỷ tỷ này của ta cũng trọng sinh rồi.

 

02

 

Kiếp trước ta và tỷ tỷ Xuân Chi cùng tiến cung làm nô tỳ, lúc đó cũng như bây giờ, ta bị sắp xếp đi lãnh cung hầu hạ, còn Xuân Chi được phân đến hầu hạ ở Uyển cung của Hoàng hậu.

 

Lãnh cung khổ cực, trong đó có không ít phi tần điên dại, hầu hạ ở lãnh cung chẳng khác nào đặt một chân vào quỷ môn quan, ai ai cũng nghĩ rằng ta nhất định sẽ bị những phi tần đó hành hạ đến chết.

 

Còn Xuân Chi lại trở thành đối tượng được săn đón, dù sao Uyển cung của Hoàng hậu nương nương cũng là nơi mà ai ai cũng mong ước có được, nếu có thể nhận được sự ưu ái của Hoàng hậu nương nương, thì địa vị trong cung sẽ không giống như trước nữa.

 

Nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại, sau khi ta vào lãnh cung chưa đến nửa ngày, Thái tử đã bị tội mà trở thành phế Thái tử, bị Hoàng thượng nhốt vào lãnh cung.

 

Và ta cũng thuận theo lẽ đó mà được đưa đến bên cạnh phế Thái tử Lý Ngạo để hầu hạ.

 

Sau ba tháng hầu hạ Lý Ngạo, trong cơn say, Lý Ngạo đã cùng ta phát sinh quan hệ, và ta cũng mang trong mình cốt nhục của Lý Ngạo.

 

Sau đó, nhờ sự nỗ lực của Hoàng hậu, Hoàng thượng cũng điều tra ra rằng Lý Ngạo bị hãm hại, nên Lý Ngạo được thả ra khỏi lãnh cung, phục hồi ngôi vị Thái tử.

 

Ta cũng được thêm lây theo Lý Ngạo đưa ra khỏi lãnh cung, lúc đó bụng ta đã nhô lên thấy rõ, ai ai cũng nói ta có phúc khí, có thể cùng Thái tử vượt qua hoạn nạn, còn mang trong mình cốt nhục của Thái tử, sau này tiền đồ vô lượng.

 

Nhưng họ không biết rằng, đây là đứa con thứ hai ta mang trong mình, đứa con đầu tiên đã bị Lý Ngạo đá mất.

 

Lúc đó Xuân Chi bị Hoàng hậu làm chủ đưa đến bên cạnh Hoàng thượng để hầu hạ lão thái giám, và cùng lão thái giám có quan hệ mờ ám, cuộc sống rất không dễ chịu.

 

Giờ đây Lý Ngạo còn chưa bị phế, Xuân Chi đã bất ngờ bảo vệ ta, nhất tâm muốn đi lãnh cung hầu hạ, còn nói muốn gả cho Thái tử, rất rõ ràng, nàng cũng trọng sinh, biết rằng Lý Ngạo sắp bị phế.

 

Dưới ánh mắt đe dọa của Xuân Chi, ta khép miệng lại, nếu nàng muốn gả cho Lý Ngạo, ta cũng không ngăn cản, dù sao nàng và Lý Ngạo, hai kẻ cầm thú ấy, cũng rất xứng đôi.

 

Sau khi định đoạt xong chuyện của Xuân Chi, lão thái giám nhìn ta nói: “Hiện còn lại Uyển cung của Hoàng hậu nương nương và Cảnh Dương cung của Lương phi nương nương, ngươi có thể chọn một nơi.”

 

Xuân Chi nghe thấy, dùng khuỷu tay chạm vào ta, dùng giọng không cho phép phản kháng nói: “Chọn Uyển cung…”

 

Lão thái giám nghe vậy bật cười, hiếm khi nảy sinh lòng tốt mà nhắc nhở ta một câu: “Nha đầu, nghe lời tỷ tỷ ngươi không sai đâu, tỷ tỷ ngươi quả thực là vì muốn tốt cho ngươi, Hoàng hậu nương nương là người tâm địa thiện lương nhất, Uyển cung là nơi rất tốt, còn Cảnh Dương cung của Lương phi nương nương…”

 

Lão thái giám nói được nửa câu rồi dừng lại, nhưng tất cả mọi người ở đó đều hiểu, kể cả những cung nữ mới vào cung như chúng ta cũng đã nghe qua, rằng Lương phi nương nương của Cảnh Dương cung tính tình nóng nảy, thường xuyên đánh mắng nô tài, vào Cảnh Dương cung chẳng khác nào vào lãnh cung.

 

Trong lòng ta cười lạnh, Xuân Chi chẳng phải là có ý tốt gì, nàng thực sự một lòng muốn hại ta.

 

Kiếp trước, nàng chọn Uyển cung, tưởng rằng đó là chỗ tốt, nhưng Hoàng hậu nương nương là người miệng nam mô bụng một bồ d.a.o găm. Để cứu Thái tử, bà ta khắp nơi kéo bè kết phái, những cung nữ có nhan sắc bên cạnh bà đều bị đưa đi hầu hạ cho đám thái giám, hoàn toàn không màng đến sống c.h.ế.t của những người đó.

 

Giờ đây Xuân Chi muốn ta chọn Uyển cung, rõ ràng là muốn thấy ta bị đưa đi hầu hạ đám thái giám, bị những thái giám đó hành hạ.

 

Trong cung, phần lớn những thái giám đều có tâm lý biến thái, hầu hạ với họ chẳng khác nào chịu chết, có lẽ c.h.ế.t đi còn tốt hơn, ít ra cũng được giải thoát ngay lập tức, còn hầu hạ thì là sự hành hạ vô tận.

 

Chỉ là những chuyện này hiện giờ không ai biết, tự nhiên mọi người đều cho rằng Xuân Chi là có lòng tốt, và cũng nghĩ rằng ta nên chọn Uyển cung.

 

Nhưng ta lại nhìn về phía lão thái giám, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, ta mở miệng: “Công công, nô tỳ chọn Cảnh Dương cung.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.