Thiên địa phân tách.
Lục châu thành hình.
Càn khôn hỗn độn.
Quy về tông môn.
Chỉ bốn câu vè đơn giản treo trên cửa miệng của nhân thế cũng đủ để biết những người tu tiên ở thế giới này được nể trọng đến mức nào.
Thậm chí, chỉ cần xuất thân từ thập đại tông môn lớn mạnh nhất lục châu, địa vị của những vị đệ tử này còn có thể xếp ngang hàng với quan tri phủ ở địa phương.
Ngay từ khi còn là một đứa trẻ, Tạ Chi Dao đã xác định rất rõ con đường tương lai của mình, nếu muốn thoát khỏi cảnh đầu đường xó chợ, một bữa no ba bữa đói thì Tạ Chi Dao phải gia nhập tông môn.
Cuối cùng trời không phụ lòng người, sau những ngày tháng lăn lộn chèo kéo cầu xin, Tạ Chi Dao đã gặp được một vị cao nhân đang trên đường đi ngao du thiên hạ.
Cảm động ý chí nhẫn nại của Tạ Chi Dao, cũng như sự thông minh lanh lợi của nàng, Thường chưởng môn đã thu nhận làm đệ tử đời thứ ba, đưa về núi Tịch tu hành.
Tạ Chi Dao quả là không phụ lòng của ân sư, tuy rằng trên nàng còn có hai sư huynh nhưng rất nhanh Tạ Chi Dao đã có thể đuổi kịp tiến độ tu luyện của bọn họ.
Lần đầu tiên khi xuống núi cùng đại sư huynh, một mình Tạ Chi Dao đã tiêu diệt cả nhà Yêu Thụ thuộc cấp tử linh với hai trăm năm tu luyện, đang chuẩn bị tiến vào giai đoạn hóa hình người.
Có thể nói, Tạ Chi Dao đã trở thành đồ đệ mà Thường chưởng môn yêu thích và tự hào nhất.
Nếu không xảy ra sự kiện thảm sát toàn bộ làng Lục Diệp, có lẽ chức chưởng môn của Quang Dao môn sẽ được truyền cho Tạ Chi Dao.
Chưởng môn nhân một phái ngoài pháp lực cao cường, kiếm thuật tinh thông còn phải có một cái đầu lý trí và một trái tim tràn đầy sự thương cảm.
Đáng tiếc, Tạ Chi Dao đã mất hoàn toàn vế cuối cùng.
Có lẽ trải qua một quá khứ quá thê thảm, nhìn thấu sự xấu xa độc ác của nhân gian này, Tạ Chi Dao đối xử với mọi người đều chỉ bằng một thái độ điềm nhiên nhàn tản, thậm chí có đôi phần cợt nhả.
Chỉ khi kiếm ra khỏi vỏ, trước mặt là kẻ địch mới nhìn thấy được sự hứng thú đầy càn quấy của Tạ Chi Dao.
Cái tính này, haizz, không thể dẫn dắt một tông môn đi lên được.
Thường Tịnh thở dài, cuối cùng trước khi phi thăng thành tiên, ông quyết định trao lại ấn ngọc và hai quyển bí quyết để luyện thành Quang Đạo kiếm pháp cho Phương Lập Nhân, công bố y là chưởng môn đời thứ hai.
Lại trao cho Trương Đỉnh Phong, nhị đệ tử thanh bảo kiếm Quang Đạo.
Còn về phía đồ đệ yêu quý nhất của mình, Thường Tịnh đã làm một chuyện không ai có thể ngờ đến, ngay khi phá cảnh độ kiếp, ông đã truyền thụ toàn bộ tâm huyết tu đạo nghìn năm của mình cho nàng, giúp Tạ Chi Dao trực tiếp đột phá nguyên anh kỳ, bước vào giai đoạn tu luyện cuối cùng của hóa thần.
Cho nên nếu Phương Lập Nhân là chưởng môn của Quang Dao môn đức cao vọng trọng, Trương Đỉnh Phong là kiếm tu mạnh nhất tại Tích Châu thì Tạ Chi Dao lại được xếp vào thập đại tu giả mạnh nhất của thế giới này.
***
Cấm địa núi Tịch.
Tạ Chi Dao đang ngồi xếp bằng trong hang đá đen, mấy trăm năm qua việc tu luyện đối với nàng luôn xuôi chèo mát mái, không hiểu vì sao khi đến giai đoạn đột phá lên đại thừa thì lại bị chững lại cũng phải cả trăm năm.
Chán nản, Tạ Chi Dao đứng dậy chắp tay sau lưng, nhìn những đám mây bay lơ lửng như những chiếc bánh nướng xếp chồng lên nhau, trong lòng phiền muộn không thôi.
Có phải vì những giấc mơ vụn vặt cứ thỉnh thoảng xuất hiện đã khiến tâm trí nàng xao động?
Tạ Chi Dao đã cố gắng thoát khỏi nó cho nên nàng mới quyết định chui vào cấm địa của núi Tịch để tập trung tu luyện nhưng cứ đến thời khắc quan trọng, những hình ảnh vừa quen thuộc vừa lạ lẫm lại trào ra như thác lũ, khóa chặt toàn bộ linh lực của nàng.
Tạ Chi Dao vô cùng buồn phiền, cho nên hôm nay nàng đã nhờ Trương Đỉnh Phong, nhị sư huynh của mình gửi Mộng Kính qua đây để có thể xem xét thật kỹ những chi tiết trong những giấc mơ kỳ lạ gần đây.
“Có phải do muội lo nghĩ quá nên mới vậy không?” Trường Đỉnh Phong phất tay, một chiếc kính tròn màu bạc đính một viên đá đen tuyền như con mắt hiện ra giữa không trung.
“Huynh thấy trước giờ muội có lo lắng gì không?” Tạ Chi Dao cười nhạt trả lời.
Trương Đỉnh Phong gãi đầu, cũng cảm thấy những lời quan tâm của mình hơi thừa thãi: “Vậy… vậy muội có cần ta ở lại đây cùng muội không?”
“Tất nhiên là không rồi, huynh đi mau về mau đi, huynh cũng biết một mình đại sư huynh thì khó mà xoay sở được với mấy tên đệ tử trong môn mà.”
Tạ Chi Dao bĩu môi, xua tay muốn đuổi người.
Trương Đỉnh Phong lại vô cùng thoải mái cười to: “Muội đừng lo cho huynh ấy, có Trầm Mặc Bạch bên cạnh, mọi việc trong môn đều được quản lý chu đáo và gọn ghẽ.”
Tạ Chi Dao nghe thấy cái tên quen thuộc, bất giác nhíu mày xách cổ áo của Trương Đỉnh Phong lại: “Trầm Mặc Bạch hiện giờ đang làm gì?”
“Hắn ấy à, tốt lắm, mỗi ngày không luyện kiếm thì lại đi phụ đại sư huynh kiểm tra mấy đứa mới nhập môn, muội kiếm đâu ra được một đồ đệ được phết.” Trương Đỉnh Phong có chút xuýt xoa nói.
Nhớ đến những hình ảnh vụn vặt trong giấc mơ kỳ lạ kéo dài kia, trong đó cũng xuất hiện cái tên Trầm Mặc Bạch này, Tạ Chi Dao có hơi khó chịu.
Nàng dùng một chưởng phong đẩy vị sư huynh đáng kính ra ngoài, sau đó di chuyển tảng đá phong ấn hang động đen xì lại, cầm lấy Mộng Kính đi về phía bảo tọa đặt ở trên đỉnh của những bậc thang nối dài.
Mộng Kính là một trong những bảo vật mà Thường Tịnh để lại trước khi phi thăng. Giống như cái tên được đặt, nó có thể cho người ta thấy được nội tâm ẩn giấu bên trong người triệu hoán nó, hiển thị những chuyện trong quá khứ và thậm chí dự đoán được tương lai dựa vào nguồn linh lực mạnh yếu được người rót vào bên trong Mộng Kính.
Tạ Chi Dao không cảm thấy dạo gần đây có sự kiện gì khiến nàng phải lo lắng cả.
Nhưng giấc mơ kỳ lạ kia cứ xuất hiện liên tục, ban đầu chỉ là những hình ảnh chớp nhoáng, sau đó bắt đầu kéo dài thành những đoạn hội thoại dài ngắn khác nhau khiến Tạ Chi Dao dù không tò mò nhưng cũng đ.â.m ra thắc mắc.
Đó là lí do mà nàng cần đến Mộng Kính này để, có khi nào đó là điềm báo cho tương lai sắp tới của mình không?
Đặc biệt khi trong giấc mơ ấy luôn xuất hiện cái tên Trầm Mặc Bạch, là đệ tử mà nàng thu nhận.
Sau hai ngày một đêm chắp vá toàn bộ mọi thứ được hiển thị trong Mộng Kính, Tạ Chi Dao cuối cùng cũng có gom góp lại được một câu chuyện hoàn chỉnh.
Theo như những gì Mộng Kính thuật lại, thế giới của Tạ Chi Dao không khác gì mấy cuốn thoại bản được bán nhan nhản ngoài chợ dành cho các thiếu nữ gối đầu giường.
Xui xẻo thay, Tạ Chi Dao lại chẳng đóng vai trò gì quan trọng có thể gây ra những biến động lớn lao cho giới tu chân này.
Nhân vật của nàng chỉ là một ả sư phụ vô lương tâm mang nặng lòng đố kỵ ganh ghét với chính đệ tử của mình, sau vài ba mưu ma chước quỷ đến trẻ con còn có thể nhìn ra, Tạ Chi Dao cuối cùng cũng thân bại danh liệt, nhường lại hào quang vạn trượng cho ngoan đồ, lĩnh cơm hộp cút khỏi giới tu chân giả.
À, còn nam chính của thế giới này, đứa con cưng của thiên đạo ý à, đoán đúng rồi đó, không ai khác ngoài Trầm Mặc Bạch, tên đệ tử duy nhất mà Tạ Chi Dao trong một lúc bốc đồng đã thu nhặt mang về tông môn.
Chiếu theo những gì mà Tạ Chi Dao nhìn thấy trong giấc mơ hoang đường kia, sau khi Trầm Mặc Bạch đột phá độ kiếp kỳ, hắn không phi thăng thành tiên như những người khác mà ở lại lục châu, trở thành Tiên Đốc, thu phục ma giới, trở thành người đứng đầu hai cõi tiên ma sau một vạn năm thánh chiến.
Tạ Chi Dao nghiến răng, một cước đạp đổ thư án ngã lăn ra đất.
Mẹ kiếp, chưa nói đến Trầm Mặc Bạch ngày sau phong quan vô hạn ra sao, vì cớ gì bản thân nàng lại biến thành một con ả tục tằn và ngu dốt như thế chứ.
Tạ Chi Dao tức tối thu lại Mộng Kính vào túi càn khôn trong tay áo, tình hình này nàng cũng không còn tâm trạng để tiếp tục tu luyện, chi bằng trở về tông môn xem xét một chuyến.
Quang Dao tuy không phải là một môn phái lớn nhất nhì nhưng cũng nằm trong thập đại tông môn ở lục châu.
Ngự trên đỉnh núi Tịch của dãy Kỳ Sơn, Quang Dao môn được người dân nơi đây vô cùng dựa dẫm và nể trọng, hương hỏa và cúng dường chưa bao giờ ngớt.
Nhờ đó mà cơ sở vật chất của Dao Quang môn cũng rất khang trang và đầy đủ.
Phía sau ba cổng môn lâu cao chạm mây, Tạ Chi Dao nhìn sân võ rộng lớn lát đá xanh bóng loáng được lấp đầy bởi những cái bóng màu xanh lục đang chăm chỉ hô to khẩu quyết, một góc bên trong là mười mấy đệ tử trung cấp đang thực hành thuật ngự kiếm, trong lòng cảm khái không thôi.
Quả thật Phương Lập Nhân đã tốn không ít công sức để phát triển Quang Dao môn lớn mạnh như ngày hôm nay.
Nhìn thấy bóng váy màu tím thêu chỉ ngũ sắc quen thuộc, Phương chưởng môn đã vui vẻ chạy ra như con chim nhỏ.
“Tam muội, sao xuất quan sớm thế, lần này lại đột phá cảnh giới sớm hơn dự kiến à?”
Phương Lập Nhân không phải kỳ tài kiếm thuật như Trương Đỉnh Phong, cũng không có một thân linh lực cuồn cuộn như Tạ Chi Dao, sở trường và cũng là điểm mạnh lớn nhất của ông chính là luyện đan và pháp khí.
Mà hai thứ này lại là nền tảng quan trọng để tu luyện.
Cho nên Phương Lập Nhân hoàn toàn phù hợp với chức chưởng môn phái Quang Dao. Còn Tạ Chi Dao sẽ phụ trách phần hư trương thanh thế bên ngoài cho tông môn.
Chính vì vậy, Phương Lập Nhân rất có lòng tin Tạ Chi Dao sẽ sớm phá cảnh luyện hư để đặt chân vào đại thừa kỳ.
Nghe Phương Lập Nhân hỏi thăm, Tạ Chi Dao chán nản lắc đầu.
“Sao thế?” Phương Lập Nhân ngẩn người, hỏi lại.
Tạ Chi Dao chỉ qua loa đáp: “Tạm thời muội muốn nghỉ ngơi, đi thư giãn một chút.”
“À, ừ, vậy cũng được, mấy trăm năm nay muội chỉ một lòng tu đạo, hiện tại dừng lại nghỉ ngơi một chút cũng tốt.”
Phương Lập Nhân không biết nội tình nhưng trước nay tính tình của tam muội vô cùng cứng rắn lại kín kẽ vô cùng, đã xác định chuyện gì thì không bao giờ đổi ý cho nên ông ta cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ đành dẫn đầu đưa Tạ Chi Dao đến tiền sảnh uống một chén trà thanh giọng.
“Nghe nói Phương chưởng môn có một trợ lý rất xuất sắc, phải không?” Tạ Chi Dao nhấp một ngụm trà, sau đó nhàn nhã hỏi thăm.
Phương Lập Nhân hớn hở gật đầu: “Đúng vậy, còn không phải nhờ phúc của muội hay sao? Không ngờ thiếu niên mà A Dao mang về lại giỏi giang đến thế.”
Nói xong ông ta quay lại ra hiệu cho một đệ tử canh gác ngoài Quang Minh Đường: “Đi, triệu Trầm Mặc Bạch đến đây.”
Rất nhanh, ngoài cửa đã xuất hiện bóng áo màu bạc thêu chim hạc sóng nước bay phất phới.
Làn da trắng nõn như bạch ngọc, gương mặt tuấn mỹ cùng những đường nét sắc bén như tạc tượng, đặc biệt nhất là đôi mắt hoa đào ẩn náu dưới hàng mi dài cong vút cùng một nốt ruồi đỏ nhạt màu dưới mi mắt, chúng hoàn toàn mê hoặc đối phương khiến họ như bị hút hồn vào vực sâu không lối thoát ấy.
Nhưng thứ khiến Tạ Chi Dao chú ý hơn lại chính là bạc môi đầy đặn đang mím chặt của hắn dưới chiếc mũi cao thẳng như sống d.a.o găm của dân du mục. Nó khiến toàn bộ sự quyến rũ đa tình trong đôi mắt kia chợt biến thành một mảnh sương băng lạnh lẽo hờ hững che phủ dung nhan đậm chất yêu nghiệt của hắn.
Sao một nam tử lại có thể sở hữu hai khí chất tưởng chừng như vô cùng mâu thuẫn nhau đến thế này nhỉ?