Tôi tên Hàn Tư Tư, sau 20 năm làm con tốt thí bỗng nhiên thức tỉnh.
Hóa ra cả đời này của tôi chỉ để làm nền cho chị gái cùng cha khác mẹ.
Sau khi mẹ ruột tôi mất, bố tôi đã dẫn về một đôi mẹ con.
“Tư Tư, sau này dì sẽ là nữ chủ nhân trong nhà chúng ta, con gọi mẹ đi.”
“Còn đây, gọi là chị.”
Mẹ tôi mới mất có nửa năm, lúc đó tôi cũng chỉ là đứa nhóc mới 6 tuổi.
Thế mà Hàn Duyệt Duyệt lại lớn hơn tôi nửa tuổi.
Trong những ngày tháng không được cha mẹ yêu thương, ở nhà tôi sống rất dè dặt, ở trường thì luôn rụt rè tự ti.
Hơn mười năm sống trong sự phi lý đó đã khiến tôi hiểu ra rằng, những người sinh ra đã mang thuộc tính “đáng bị mắng” thì dù làm gì cũng không được yêu thích.
Không ai thương mình, thì chỉ có tự yêu lấy bản thân mới là chân lý.
Mẹ kế cho tôi và Hàn Duyệt Duyệt học cùng một trường đại học.
Lấy lý do mỹ miều là: “Như vậy tiện cho chị con chăm sóc con.”
Sau này tôi mới hiểu được ý nghĩa của từ “chăm sóc” này.
Tôi bị bắt nạt học đường.
Trong buổi dạ hội chào tân sinh viên của trường, Hàn Duyệt Duyệt ép tôi ở hậu trường hát nhép cho cô ta.
Nếu không, ngày hôm sau sẽ ấn đầu tôi vào bồn cầu.
Nhưng thật tiếc…
Tôi đã thức tỉnh, tôi muốn ấn đầu tất cả bọn họ vào bồn cầu.
Vì vậy, khi đến lượt Hàn Duyệt Duyệt lên sân khấu, tôi trực tiếp tắt mic.
Đợi đến khi cô ta cuống quýt mặt đỏ như m.ô.n.g khỉ, tôi mới ra tay cứu nguy một cách hoàn hảo.
Hàn Duyệt Duyệt khóc ngay tại chỗ, hình tượng nữ thần ca hát sụp đổ hoàn toàn.
“Hàn Tư Tư! Mày to gan đấy!!”
Cô ta dẫn đám lâu la chặn tôi lại trong lớp học.
“Mày đúng là đồ c.h.ế.t tiệt, ai cho mày giở trò, hả?”
“Cho mày học đại học đúng là phí tiền, quỳ xuống xin lỗi tao ngay!!”
Quỳ xuống?
“Quỳ xuống xin lỗi mẹ mày ấy.”
Tôi cười khẩy, nhanh tay túm tóc Hàn Duyệt Duyệt, ấn đầu cô ta xuống đất đập bịch bịch bịch.
Vì trước đây tôi chưa bao giờ dám phản kháng, nên chẳng ai ngờ rằng tôi sẽ ra tay.
Hàn Duyệt Duyệt bị tôi kéo đến mức kêu la thảm thiết, như con rối gỗ bị tôi điều khiển.
“Hàn Tư Tư, tao sẽ g.i.ế.c mày!!”
Giết tôi?
Tôi vò rối tóc mình, chạy ra cửa sổ gào thét kêu cứu.
Nhà trường sợ xảy ra án mạng, đến cả cảnh sát cũng được huy động đến.
Lúc lấy lời khai, cảnh sát nghe nói chúng tôi là chị em thì đều sững sờ.
“Hai chị em các cháu sao lại ồn ào đến mức này?”
Mẹ kế và bố ruột cũng vừa đến nơi, Hàn Duyệt Duyệt chỉ vào trán mình đang bị bầm tím mà khóc lóc kể tội.
“Con không cần biết, con muốn báo cảnh sát, nhìn xem nó đánh con thành thế này đây!!”
Mẹ kế đau lòng vô cùng, “Con bé này sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy!”
Tôi im lặng xắn tay áo và ống quần lên.
Những vết thương trên chân và tay tôi nhìn thấy mà giật mình, tất cả đều là do cô ta ban tặng.
Lúc này mẹ kế không nói gì nữa, cảnh sát cũng mím môi.
“Hai cháu là chị em, có chuyện gì thì từ từ…”
Tôi cắt ngang lời cảnh sát, “Xin lỗi chú cảnh sát.”
“Đây không phải chị em của cháu, đây là con riêng của tiểu tam được đưa lên làm chính thất.”
Vừa dứt lời, bố tôi tát một cái tát khiến tôi loạng choạng.
Các chú cảnh sát đều giật mình, “Ông làm gì vậy!!”
Vị m.á.u tanh trong miệng kích thích đại não, tôi hoàn toàn buông thả bản thân, vừa khóc vừa gào thét trong đồn cảnh sát.
“Đánh đi, đánh c.h.ế.t tôi đi!”
“Mẹ tôi chính là bị ông chọc tức đến chết, chọc tức mẹ tôi c.h.ế.t rồi thì ông có thể đường hoàng đưa tiểu tam về nhà.”
“Đánh c.h.ế.t tôi rồi thì nhà này sẽ hoàn toàn yên tĩnh, sau này cái nhà này sẽ là thiên hạ của ông ta và con tiểu tam kia!!”
Nói đến mức kích động, tôi còn vừa đ.ấ.m n.g.ự.c vừa dậm chân như khỉ đột.
Cảnh sát và người nhà họ Hàn đều ngây người.
Cuối cùng khi ra về, chú cảnh sát an ủi tôi.
“Tình hình của cháu, chúng tôi đã ghi nhận lại rồi, sau này có chuyện gì có thể trực tiếp đến đồn cảnh sát.”
Lòng tôi ấm áp, suýt chút nữa thì bật khóc.
Trên đường về nhà, mẹ kế cứ lải nhải mãi bên tai.
Bố tôi thì tức giận vô cùng, “Sau này mày mà còn không ngoan ngoãn, thì cút ra khỏi nhà này cho tao!”
“Được thôi, dừng xe, tôi đến đồn cảnh sát xin làm trẻ mồ côi, kiểu không cha không mẹ nhà tan cửa nát ấy.”
Bố tôi tức đến mức thở hổn hển, chỉ có thể ra sức bấm còi xe.
Nhưng dù sao lần này tôi cũng coi như trong cái rủi có cái may.
Ít nhất bây giờ bố tôi không dám đuổi tôi ra khỏi nhà nữa.
Ông ta vẫn sợ tôi thực sự đi tìm cảnh sát.
Trở lại trường, Hàn Duyệt Duyệt không dám công khai gây sự với tôi nữa.
Nhưng bạn trai của cô ta lại tự tìm đường c.h.ế.t nhảy ra.
Thẩm Kỳ là lớp trưởng, muốn lợi dụng chức vụ để chèn ép tôi.
“Cô có biết chuyện này đã gây ảnh hưởng xấu đến lớp mình lớn thế nào không?”
“Cô phải làm bản kiểm điểm trước toàn lớp! Thật là mất mặt, cô có biết mọi người nói cô như thế nào không, ăn mặc hở hang, tính cách lại hung dữ, cả trường đều biết đến cô rồi đấy!”
Thẩm Kỳ há miệng ngậm miệng, nói không ngừng nghỉ.
Tôi nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hắn.
“Anh có biết lợi của mình rất to không?”
Thẩm Kỳ suýt chút nữa thì nổi đóa, may mà Hàn Duyệt Duyệt kịp thời an ủi.
“Anh yêu, đừng nghe cô ta nói nhảm.”
“Cô ta từ nhỏ đã không có mẹ, không ai dạy dỗ cả.”
Tôi nắm chặt tay, tiến lên hai bước.
“Hàn Duyệt Duyệt, tao đã bao giờ nói miệng mà có mùi chưa? Ở đây mà tao cũng ngửi thấy được”
“Mày có mẹ, mẹ mày là tiểu tam thượng vị, chắc hẳn đã dạy dỗ mày rất tốt nhỉ?”
Hàn Duyệt Duyệt không phục, “Hàn Tư Tư, mày…”
Tôi giơ nắm đ.ấ.m lên, “Hừ, sao tay tao lại ngứa thế này.”
“Chết rồi, tao không nhịn được nữa, tao muốn đánh người rồi a a a a.”
Tôi vừa giơ nắm đ.ấ.m lên vừa lao về phía Hàn Duyệt Duyệt, hai người bọn họ sợ hãi lùi lại.
“Dù sao thì buổi tự học tối nay cô nhớ kiểm điểm bản thân đấy!”