Ta xuyên sách rồi.
Trở thành đại phản diện trong sách – Quý Hoài Lẫm.
Lại còn là nam.
Ta cảm thấy vô cùng oan ức.
Rõ ràng chỉ là ghi chép lại công việc của ngày hôm qua thì lỡ ngủ quên, sao vừa mở mắt ra đã thành Ma Tôn tàn bạo, g.i.ế.c người như ngóe rồi?
Sao ta dám làm thế?
Ta xứng sao?
Bên ngoài đại điện u ám, sấm sét đùng đoàng, quỷ dị vô cùng.
Mọi người trong điện đều quỳ rạp xuống, đồng thanh hô: “Cung nghênh Tôn thượng hồi cung!”
Ta bị dọa cho giật b.ắ.n mình, suýt chút nữa thì ngã khỏi chỗ ngồi: “Chúng, chúng ái khanh bình thân!”
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn ta với vẻ khó tin.
Trong điện im phăng phắc.
Ta dè dặt lên tiếng: “Vậy… mau mau đứng lên đi?”
Cũng may là không ai dám chất vấn Quý Hoài Lẫm.
Mọi người đứng dậy lui sang một bên, chỉ có một người vẫn quỳ rạp trên mặt đất: “Nguyên Tiêu vô dụng, khi đang bắt thích khách đã để hắn chạy thoát, kính xin Tôn thượng… trách phạt.”
Hắn ngẩng đầu lên.
Ta nhìn một cái, hóa ra là một đứa trẻ khoảng sáu bảy tuổi.
Trên đầu còn có đôi tai cún con lông xù, lúc này đang nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày.
Một đứa trẻ với vẻ mặt nghiêm túc như vậy.
Ta nhịn không được, “Phụt” một tiếng bật cười.
Trong nháy mắt, mọi người như gặp phải đại địch, lại quỳ rạp xuống, tiếng cầu xin vang dội bên tai: “Kính xin Tôn thượng bớt giận–“
Ta: “….”
Đứa nhỏ sợ hãi nhìn ta, cắn chặt môi, nước mắt rơi lã chã.
Cún con nhỏ thật đáng thương.
Trái tim của chị đây như tan nát.
Ta vẫy tay với nó, nó sợ hãi dịch người lại gần, đôi tai cụp xuống.
“Không sao đâu.”
Ta cổ vũ nó.
“Lần sau nhất định phải bắt được!”
Nó ngây người nhìn ta, quên cả lau nước mắt, ta nhịn không được véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng.
“Đi chơi đi.”
Sao Ma giới lớn như vậy mà còn thuê lao động trẻ em vậy?
Lại là một mảng im lặng c.h.ế.t chóc.
Mọi người còn muốn quỳ xuống thì phát hiện mình đã quỳ rồi, vội vàng đứng dậy hành lễ: “Tôn thượng…”
Nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra từ ngữ thích hợp, chỉ có thể trái lương tâm mà khen ngợi.
“Tôn thượng thật khoan dung độ lượng–“
Trong đám người lập tức có hai người xông ra, khiêng Nguyên Tiêu chạy đi, sợ ta hối hận.
Ta hơi buồn ngủ, ngáp một cái.
Mọi người như được đại xá, hành lễ lui xuống.
Giải quyết những chuyện lặt vặt của Ma giới thật phiền phức, ta thầm nghĩ.
Hay là ngủ một giấc rồi tính tiếp.
Không ngờ vừa mở mắt ra, ta đã trở về thế giới thực.
Ngủ quên suýt chút nữa thì muộn làm, bị tổng giám đốc gọi vào.
“Tề Tùng Nguyệt, bản tóm tắt công việc tối qua tôi giao cô đã viết xong chưa?”
Ta gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Viết xong rồi ạ! Viết xong rồi ạ!”
Mở cặp ra xem thử, cuốn sổ ghi chép tóm tắt công việc nhăn nhúm như dưa muối.
Vừa mở ra, trên mỗi trang giấy đều là ba chữ rồng bay phượng múa: “Không biết!”
Lực bút mạnh mẽ, thấm sâu vào từng thớ giấy.
Tràn đầy vẻ khinh thường và ngông cuồng.
Ma Tôn quả nhiên là người đi đầu trong phong trào phản đối làm việc quá sức.
Ta run rẩy ném cuốn sổ vào thùng rác, xin lỗi tổng giám đốc: “Tôi quên mang theo rồi ạ, ngày mai nhất định đưa cho ông.”
Quả nhiên, ta và Ma Tôn đã hoán đổi thân xác cho nhau.
Chỉ cần ngủ một giấc, hắn có thể biến thành Tề Tùng Nguyệt, ta có thể biến thành Quý Hoài Lẫm.
Trong sách, Ma Tôn Quý Hoài Lẫm luôn đối đầu với nam chính là Thái tử Thiên giới, trên tay nhiễm vô số m.á.u tươi và sinh mạng.
Tuy rằng tác giả viết đến một nửa thì bỏ hố, nhưng ta biết, Ma Tôn về sau bị phản bội, c.h.ế.t rất thảm.
Ta chỉ là một người lao động cần cù, cuối cùng lại phải c.h.ế.t thay cho phản diện, đúng là phúc báo của việc làm 996.
(996: là làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày một tuần.)
Không được.
Ta còn chưa sống đủ.
Quý Hoài Lẫm không thể c.h.ế.t được.