1
Vào ngày tôi ch.ết, nam chính Kỷ Thời Tĩnh – người tôi cầu suốt 10 năm mà không được, đứng bên cạnh giường, trên tay cầm một bó hồng đỏ đương nở rực rỡ:
“Thích không?”
Kỷ Thời Tĩnh cầm hoa lượn qua trước mặt tôi, cuối cùng lại ném vào thùng rác, còn nheo mắt nói một câu khinh khỉnh:
“Ném đi còn hơn cho cô.”
Tôi nhếch mép, trong lòng hơi bực mình, nhưng vẫn quyết định mặc kệ hắn, trực tiếp bắt đầu nói ra lời thoại cuối cùng:
“Kiếp này của em, rốt cuộc là── sai lầm rồi!!”
Diễn xong cảnh đau lòng xé ruột xé gan này, tôi nhắm mắt lại một cách thanh thản.
Không ngờ!
Thay vì âm thanh báo hiệu thoát khỏi thế giới, thứ tôi nhận được lại là một mũi chích vào mông.
“Áaaa!”
Đau đớn, tôi mở mắt ra, đối diện với vẻ mặt khinh miệt và coi thường của Kỷ Thời Tĩnh.
Hắn ta lười biếng khoanh tay, ra lệnh cho bác sĩ:
“Đừng để cô ta ch.ết. Còn tiêm được bao nhiêu adrenaline thì tiêm, mặt nạ oxy thì tháo ra đi, phí tiền. Không thể để một người phụ nữ tàn ác làm nhiều chuyện xấu xa như vậy ch.ết một cách vui vẻ như thế được. Phải t.ra tấ.n cô ta thật nặng nề, cho cô ta nếm cảm giác sống không bằng chếc!”
“Dừng tay! Đừng đâm nữa!”
Tôi ngăn cản bác sĩ, đồng thời nhổ nước bọt vào mặt Kỷ Thời Tĩnh:
“Anh đối xử với một kẻ sắp ch.ết như vậy, chắc chắn sẽ gặp quả báo!”
“Lâm Ý! Cô đúng là lợn chế.c không sợ nước sôi, đến giờ rồi còn dám cứng đầu cứng cổ!”
Kỷ Thời Tĩnh châm một điếu thuốc, còn trơ tráo phả khói mù mịt vào mặt tôi, khiến tôi sặc sụa ho vì khói thuốc.
“Khụ… khụ…”
Nói chuyện cũng không ra hơi, một nỗi uất ức dâng trào trong lòng.
Tốt lắm! Kỷ Thời Tĩnh, là do anh ép tôi!
Tôi vội vàng túm lấy áo Kỷ Thời Tĩnh, mặt mày dữ tợn hỏi:
“Nói cho tôi biết, còn bao nhiêu ngày nữa Ti Hàm sẽ đạt đến giai đoạn nang trứng trưởng thành, di chuyển dần lên bề mặt buồng trứng và nhô ra ngoài, cuối cùng tiến sát đến bề mặt buồng trứng, các tế bào mỏng đi và cuối cùng vỡ ra khiến phần lớn dịch nang trứng chảy ra?”
Kỷ Thời Tĩnh không hiểu gì cả.
Hắn cau mày, hoang mang:
“Cái gì?”
Tôi tức giận đến ngứa răng, chỉ hận tên này là một kẻ thô lỗ không có học thức.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể hỏi thẳng:
“Ngày rụng trứng tiếp theo của Ti Hàm là khi nào?”
Kỷ Thời Tĩnh phẫn nộ quát: “Cái gì? Cô còn muốn hại cô ấy nữa sao?!”
Tôi cười lạnh lùng:
“Hừ, anh căn bản không hề yêu cô ấy! Thậm chí còn không nhớ nổi chuyện này, đàn ông mà không nhớ nổi chu kỳ kinh nguyệt của vợ mình thì còn ra cái mọe gì nữa!”
“Ai bảo tôi không nhớ!”, Kỷ Thời Tĩnh lôi điện thoại ra.
Tin được không, hắn thế mà lại tải app theo dõi chu kỳ kinh nguyệt về máy.
Ứng dụng này sẽ hiển thị chính xác cho người dùng giai đoạn rụng trứng, kỳ kinh nguyệt và giai đoạn dễ thụ thai.
Kỷ Thời Tĩnh vừa nhìn vừa lẩm bẩm:
“Ra là ngày 19 tháng này à…”
Nhận ra mình đã lỡ lời, hắn trút giận lên tôi:
“Cô cái đồ xảo quyệt độc ác! Lại toan tính chuyện xấu xa, muốn ly gián tôi với Ti Hàm chứ gì? Nói cho cô biết, đừng có mà mơ giữa ban ngày!”
Tôi lắc đầu giải thích:
“Không phải! Tôi chỉ ước kiếp sau được đầu thai làm con gái anh, có thể hà.nh hạ anh cho hả dạ thôi!”
“Được, vậy mau cút đi đầu thai đi!”
Nghe xong, tôi nhắm mắt trút hơi thở cuối cùng.
Tôi cứ thích không rườm rà vậy đấy!
Không gây thêm phiền toái không cần thiết cho nhân viên y tế tí nào luôn!
Vào giây phút cuối cùng ý thức biến mất, tôi vẫn nghe thấy tiếng gào thét hoảng hốt của Kỷ Thời Tĩnh:
“Không——đừng để cô ta ch.ết! Sốc điện cô ta đi! Mau sốc điện cho cô ta sống lại!”
2
Sau khi ch.ết, tôi lơ lửng trong không trung, nhìn thấy Kỷ Thời Tĩnh mỗi tối đều làm việc đến 2 giờ sáng mới về nhà.
Lý do là vì Ti Hàm bày tỏ muốn cùng hắn tiến hành sự nghiệp “tạo người”.
Kỷ Thời Tĩnh nhìn tờ lịch, từng ngày từng ngày tiến đến ngày 19, râu quai nón ngày càng mọc rậm.
Cuối cùng.
Đêm ngày 19, hắn bị Ti Hàm lẻn vào văn phòng bắt được, rồi chuyện gì đến cũng phải đến.
Đối với những hình ảnh không phù hợp cho trẻ em, tôi lựa chọn “mắt điếc tai ngơ”.
Cuối cùng cũng đến!
Mười phút sau, khoảnh khắc cuối cùng mà tôi chờ đợi đã đến.
Kỷ Thời Tĩnh ngẩng đầu lên trời hét lớn:
“Không——!”
Còn tôi, nhanh chóng hóa thành một vệt sáng trắng, lao về phía họ:
“Hây da——”
3
Khi ý thức quay trở lại, tôi đã trở thành một sinh mệnh bé nhỏ.
Mặc dù không nhìn thấy hay cử động được, nhưng tôi có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài:
“Chồng ơi, em có tin vui muốn báo anh! Em mang thai rồi!”
Giọng nói ngọt ngào như kẹo ấy, 100% là của nữ chính Ti Hàm.
“Không được, đứa trẻ này không thể giữ lại.” Giọng nói của Kỷ Thời Tĩnh run rẩy vì sợ hãi.
“Tại sao?” Giọng của Ti Hàm lập tức trở nên lạnh lùng.
Kỷ Thời Tĩnh suy nghĩ một lúc, hạ giọng như sợ tôi nghe thấy:
“Anh đi xem thầy rồi, đứa trẻ được thụ thai vào ngày 19, là sao Thiên Sát Cô Tinh, sẽ chuyển kiếp thành địa chủ ác bá, sinh ra chỉ có thể là ma đầu, không thể giữ lại, không thể giữ lại.”
“Ngoan nào, vài năm nữa chúng ta lại làm lại!”
Ti Hàm cười khẩy:
“Anh lấy cái lý do gì vậy?”
“Em thấy anh vẫn đang để t.ang thì có. Lâm Ý người yêu thuở xưa của anh đi rồi, anh đau lòng nên mới để tang cô ấy ba năm, không thể có sự kiện nào vui vẻ phải không?”
Kỷ Thời Tĩnh vội vàng thanh minh:
“Cục cưng à, em nói gì vậy? Anh chưa bao giờ thích cô ta cả, cô ta ch.ết rồi anh còn mừng không hết kìa.”
“Được rồi được rồi, phải sinh, phải sinh con ra.”
Bây giờ là 2 giờ sáng.
Tôi nghe thấy Kỷ Thời Tĩnh, người vẫn chưa ngủ như đang cúi đầu trước bụng của Ti Hàm:
“Xin con đó, chỉ cần con không phải Lâm Ý, thì dù con là Hồng hài nhi hay là Ngưu ma vương cũng được tất!”
“Nếu.. không được, thì là một con cừu lười biếng thôi cũng được, bố chấp nhận được hết!”
Sau đó, hắn lại bắt đầu tự lẩm bẩm, tự động viên bản thân:
“Không thể nào, không thể nào trùng hợp đến mức cô ta có thể đầu thai thành công ở đây được, trùng hợp, tất cả chỉ là trùng hợp.”
“A Di Đà Phật, xin Bồ Tát phù hộ…”
…
Vài tháng sau.
Kỷ Thời Tĩnh đưa Ti Hàm đi khám thai.
Ti Hàm nói, cô ấy muốn có một cô con gái.
Bác sĩ phụ trách khám thai mỉm cười nhẹ nhàng và nói:
“Có lẽ ước mơ của cô sẽ thành hiện thực đấy.”
Bầu không khí vốn dĩ đang rất náo nhiệt.
Nếu như Kỷ Thời Tĩnh không hét lên một tiếng chói tai.
“Nó!! Nó vừa vẫy tay chào tôi!”
Ti Hàm và bác sĩ liếc nhìn hắn với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
Kỷ Thời Tĩnh, một gã đàn ông cao 1m87, đang đứng run rẩy vì sợ hãi ngay trước máy siêu âm.
“Vợ tôi mang thai đứa bé đó… Lúc nãy, trong hình ảnh siêu âm, nó vừa giơ tay ra làm dấu hiệu chiến thắng…”👉
Hắn cố gắng giải thích cho mọi người.
Nhưng ai tin nổi những lời ngớ ngẩn như vậy chứ?
Vị bác sĩ mỉm cười xoa dịu bầu không khí:
“Ôi, nhìn ông chồng này kìa, quá khích quá! Trẻ sáu tháng tuổi tuy đã có tay chân, nhưng cũng không thể làm dấu hiệu chiến thắng được đâu.”
Tôi ôm bụng Ti Hàm, suýt bật cười.
Đúng vậy, tôi vừa giơ ngón tay cái.
Chỉ để dọa tên Kỷ Thời Tĩnh đó.
Tối hôm sau khi đi khám thai về nhà.
Tôi lại nghe thấy Kỷ Thời Tĩnh tự nhủ thầm:
“Không thể nào, không thể nào… Mà cho dù là con gái cũng không nhất thiết là cô ta được, Kỷ Thời Tĩnh, mày đừng tự dọa bản thân, bình tĩnh lại, Chúa sẽ không làm khó mày đâu.”
4
Ngày tôi chào đời, có lẽ là ngày tuyệt vọng nhất của Kỷ Thời Tĩnh.
Tôi nghe thấy y tá hỏi Ti Hàm nhiều lần,
“Sản phụ, chồng chị đâu?”
Ti Hàm nói:
“Có lẽ anh ấy chưa sẵn sàng làm bố đâu, còn đang bận mắc chứng sợ sệt kia kìa, một tiếng mà mắc đi vệ sinh những 30 lần!”
Thật đáng tiếc.
Cho dù Kỷ Thời Tĩnh có tè nổ bồn cầu đi nữa thì tôi cũng đến lúc phải chui ra rồi.
“Oe oe—-”
Tiếng khóc chào đời của tôi vang vọng.
Y tá bế tôi đến trước mặt Kỷ Thời Tĩnh, nở nụ cười rạng rỡ:
“Chúc mừng anh Kỷ, chị nhà đã sinh hạ một bé gái xinh xắn!”
Tôi khẽ hé mắt, nhìn Kỷ Thời Tĩnh một cách dè dặt.
Kỷ Thời Tĩnh mặt mày hoảng loạn, vội vàng tóm lấy y tá hỏi:
“Y tá, cô có thấy đứa bé này giống tôi với vợ tôi không?”
Y tá ngẩn người ra một lúc.
Cô lắp bắp:
“Ờm thì, giống … giống lắm…”
Kỷ Thời Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, nụ cười cuối cùng cũng nở trên môi:
“Vậy là tốt, vậy là tốt.”
Tôi suýt bật cười thành tiếng.
Chắc cô y tá dám nói không ấy ba ơi?
Kỷ Thời Tĩnh đặt tôi lại vào nôi, đẩy Ti Hàm vẫn đang ngủ say trở lại phòng riêng.
Vừa đi vỗ nhẹ vào lưng tôi, hắn vừa thở dài:
“Hahaha, cuộc đời đúng là tuyệt vời!”
“Lâm Ý, cô lại thất bại rồi! Hahaha, hahahahaha──”
Trong khi các y tá ra ngoài làm thủ tục sinh nở, tôi liền mở mắt ra, nở nụ cười chuẩn 45 độ với Kỷ Thời Tĩnh.
Sau đấy nói bằng giọng khàn khàn:
“Cháu trai, ông nội đến báo t.hù rồi đây!”
Nụ cười của Kỷ Thời Tĩnh đông cứng trên mặt.
Hắn máy móc, từng chút từng chút một cứng ngắc quay đầu nhìn tôi:
“Con, vừa, nói, cái, gì?”
Tự dưng dùng giọng trẻ sơ sinh khiến tôi hơi xấu hổ, tôi lặp lại:
“Con trai, bố là bố của con đây—”
Lời còn chưa kịp nói xong, Kỷ Thời Tĩnh đã đứng dậy, dùng đôi tay run rẩy b.óp cổ tôi:
“Lâm Ý! Con nhóc thối này, bây giờ tôi mới là bố của cô!”
“Tin hay không thì tùy, tôi sẽ bóp ch.ết cô!”
Tôi thè lưỡi ra:
“Bóp! Bóp đi!”
Kỷ Thời Tĩnh nói là làm, cũng không sợ bó.p nát cái cổ họng yếu ớt, mỏng manh của tôi.
Tôi bật khóc nức nở:
“Oe oe oe oe oe oe –”
Càng khóc, Kỷ Thời Tĩnh càng dùng sức mạnh hơn.
Cuối cùng, tôi thậm chí không còn sức để bật ra tiếng.
Không cần soi gương cũng đoán được khuôn mặt hồng hào của tôi đã bị tên khốn nạn này bóp cho tím lên.
“Ha, tới đây!”
Kỷ Thời Tĩnh đã sẵn sàng tăng lực mạnh một lần nữa.
Vào thời khắc mấu chốt, Ti Hàm đột nhiên tỉnh lại.
Cũng không biết lấy sức ở đâu mà từ trên giường đẻ vùng dậy, thẳng chân đá mạnh vào người Kỷ Thời Tĩnh một cú:
“Nếu anh dám bẻ gãy đôi cánh của em gái tôi, tôi nhất định sẽ phá hủy cả thiên đường của anh!”
Tôi: “?”
Kỷ Thời Tĩnh: “?”