7
Kỷ Thời Tĩnh nức nở đưa tôi đến trường mẫu giáo lúc 3 tuổi.
Nhìn tôi bước vào lớp học, mỗi ngày hắn có thể bớt đi vài tiếng bị tôi “quậy phá”.
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Ai mà ngờ được…
Mỗi ngày tôi đều gây rắc rối ở trường, hôm nay thì vô tình làm vỡ kính trường khiến Kỷ Thời Tĩnh phải đền tiền, ngày mai lại lỡ tay véo “chú chim nhỏ” của bạn nam, bị phụ huynh bạn nam đuổi theo đòi Kỷ Thời Tĩnh bồi thường tiền thuốc men.
Chỉ trong một năm ngắn ngủi, Kỷ Thời Tĩnh đã phải đền bù hàng chục vạn.
Ngay cả trong mơ, lời nói mê sảng của hắn cũng là “Xin lỗi” và “Bao nhiêu tiền, tôi đền”.
Có một lần…
Kỷ Thời Tĩnh vừa đền tiền xong ở trường mầm non, sau đó liền tóm lấy tôi đang định làm bậy.
Hắn thở hổn hển, vừa tức vừa oán nói với tôi:
“Con nhóc thối này! Đúng là đồ vô tích sự.”
“Đừng có làm bậy nữa, tiền của tôi là mồ hôi nước mắt tôi cực khổ làm ra, ngày làm 12 tiếng, mỗi tháng nghỉ 2 ngày mà kiếm được.”
Mặc dù tôi giả vờ không nghe thấy …
Nhưng cũng đã ngừng những hành động khiến hắn phải mất tiền.
Bởi vì tôi cũng đã thấm thía sự khó khăn vất vả khi kiếm tiền.
Kết quả là.
Vào tháng thứ hai tôi học tiểu học.
Kỷ Thời Tĩnh giả bộ phá sản.
Hắn giả vờ nghèo để lợi dụng lỗi hệ thống, không quan tâm đến tôi, thậm chí còn vô liêm sỉ đến mức chuyển hết tài sản cho Ti Hàm.
Biến bản thân thành một “phượng hoàng” trắng tay, như vậy hắn sẽ không cần phải tiêu bất kỳ một đồng nào cho tôi nữa.
Ti Hàm bị hệ thống hạn chế, không thể làm gì được cho tôi, nói cách khác, tôi sẽ bị đuổi học vì không đủ khả năng chi trả học phí.
Đừng hỏi tại sao trường tiểu học bắt buộc 9 năm lại đuổi học.
Vì tên kh.ốn nạ.n Kỷ Thời Tĩnh kia, trước khi chuyển tài sản, đã cho tôi vào học trường tiểu học tư thục, học phí một học kỳ là 200.000 NDT, tiền ăn mỗi tháng cũng phải 10.000 NDT.
Đúng như dự đoán.
Sau khi quỵt tiền ăn trưa mấy ngày, cô giáo chủ nhiệm đã tìm đến tôi.
Cô ân cần hỏi han:
“Em bé Kỷ Lâm Ý này, hôm nay các bạn trong lớp đã đóng tiền ăn trưa hết rồi, sao bố em vẫn chưa đóng cho em vậy?”
Tôi mang họ Kỷ Thời Tĩnh, lại phải chịu nhục nhã như thế này, thật khiến người ta đau lòng.
Không còn cách nào khác.
Tôi chỉ có thể cúi đầu, nức nở tủi nhục nói nhỏ:
“Bố không thích con, bố ghét con. Bố thà nói mình phá sản chứ không chịu đóng tiền ăn cho con…”
Cô giáo chủ nhiệm cứng họng.
Rõ ràng là cô ấy không tin tôi sẽ nói như vậy.
Kỷ Thời Tĩnh là một thương gia lớn nổi tiếng ở thành phố A, ai sẽ tin chuyện hắn phá sản cơ chứ.
Thế nhưng, cô giáo cũng không vội vàng.
Cô ấy xoa đầu tôi, và an ủi tôi:
“Bé nghĩ nhiều rồi, chắc chắn là bố bận quá nên quên nộp cho bé thôi, không sao đâu, lát nữa cô sẽ gọi điện nhắc bố nộp nhé, có được không nè?”
Tôi gật đầu lia lịa.
Trong trong bụng thầm nghĩ:
Đúng vậy, mau dạy dỗ hắn đi, nhân tiện mắng hắn là tên tư bản hút máu, kiếm tiền bao nhiêu mà học phí con gái cũng không chịu đóng.
Nhưng tiếc thay.
Cô giáo chủ nhiệm vẫn không dám đòi tiền Kỷ Thời Tĩnh.
Nhưng vì tôi không nộp tiền ăn, nên nhà trường không thể cho tôi ăn trưa.
Khiến tôi đói đến mức suýt ngất xỉu ở trường, mà khi về nhà, tôi cũng chỉ có thể ăn món bắp cải trộn dưa chuột do Kỷ Thời Tĩnh làm.
Chỉ trong một tuần,
Tôi đã sụt 6 cân.
Ban đầu tôi rất gầy và nhỏ nhắn, nhưng bây giờ thì trông giống con khỉ nhăn hơn là người.
Ngược lại, Ti Hàm đang ngồi trên ghế sofa, ăn gà rán đóng vai người mẹ độc ác của mình một cách thỏa thích.
Nước mắt lăn dài trên má cô ấy, nhỏ xuống miệng:
“Em bé Lâm Ý à, chị cũng rất thương em, nhưng mà hệ thống không cho phép nha.”
“Hệ thống bắt chị phải làm một người phụ nữ xấu xa, khiến em thèm thuồng.”
Kỷ Thời Tĩnh nhìn tôi với vẻ mặt bực bội, bắt đầu hành động:
“Con gái, tất cả đều là do bố vô dụng, bố không kiếm được tiền, nếu có tiền, bố nhất định sẽ cho con đồ ăn ngon…”
“Con à, bố cũng muốn đi ra ngoài làm việc kiếm tiền nuôi con lắm. Nhưng bố là một kẻ vô dụng, là đồ bỏ đi, chỉ biết làm sếp của người khác, chứ không biết làm lính cho ai bao giờ.”
“Bố, bố thật là vô dụng—- “
Tôi cũng là lần đầu tiên nghe thấy ai đó nói mình là đồ bỏ đi một cách hân hoan như thế luôn đấy!
Nhưng mà không sao.
Tôi tự có cách khiến Kỷ Thời Tĩnh phát điên.
8
Sau 20 lần thi liên tiếp đạt điểm 0,
Kỷ Thời Tĩnh không thể chịu đựng được nữa.
Vì có giáo viên gọi điện cho hắn,
“Kỷ tiên sinh, tôi không có ý gì khác, chỉ là thấy bé Tiểu Ý dạy mãi mà không hiểu gì… Liệu có phải là… vấn đề về năng lực tiếp thu không ạ?”
Giáo viên nói bóng gió một chút.
Nhưng đại ý là nói rằng tôi có vấn đề về đầu óc.
Tôi tin.
Chỉ cần hắn nói gì xác định tôi có vấn đề về đầu óc một cái thôi á hả,
Thì không đến 48 giờ, người dân bên kia quả địa cầu đều sẽ biết Kỷ Thời Tĩnh sinh ra một cô con gái ngốc nghếch.
Từ giờ trở đi khi hắn ra ngoài, điều đầu tiên người khác nói với Kỷ Thời Tĩnh sẽ là:
“Nghe nói anh sinh ra một đứa con gái ngốc nghếch? Thế nào rồi? Chữa khỏi chưa?”
Kỷ Thời Tĩnh nắm chặt tay, hai má run lên vì tức giận:
“Lâm Ý, kiếp trước cô không phải là thủ khoa à? Vậy mà kiếp này học lớp 1 cũng có thể thi được hơn 20 điểm 0?”
“Chờ đi, chờ người khác gọi cô là cái đồ ngốc thiể.u năng trí tuệ xem!”
Tôi hếch mũi thách thức:
“Thủ đoạn này thì có nhằm nhò gì? Cái này người ta gọi là gi.ết địch 1000 tự tổn hại 800 đấy nhé!”
Kỷ Thời Tĩnh gầm lên giận dữ.
“Đời này tôi quan tâm nhất là mặt mũi! Lâm Ý! Cô cái đồ không biết xấu hổ!”
Tôi khều khều mũi, hờ hững nói:
“Cây không có vỏ nhất định sẽ ch.ết. Người không biết xấu hổ ắt vô địch thiên hạ!”
Kỷ Thời Tĩnh bất lực.
Tôi nhờ Ti Hàm chuyển cho hắn 50.000 nhân dân tệ để tôi đã thanh toán toàn bộ chi phí ăn uống trong học kỳ.
Hắn ngồi thụp xuống ghế sofa, chán nản, điếu thuốc nối tiếp điếu thuốc.
Cuối cùng, nhịn nhục chịu đựng, hắn nói với tôi:
“Xin cô đấy, kỳ thi sau cô làm bài bình thường hộ tôi cái, đừng để điểm 0 nữa. Kỷ Thời Tĩnh tôi thông minh cả đời, không thể có đứa con gái thi 0 điểm được.”
Ti Hàm đang ngồi hóng hớt cũng vỗ tay:
“Đúng là người đàn ông tôi thích, thật manly, chếc mê mất!”
9.
Năm 12 tuổi, tôi lên cấp 2.
Trường học tổ chức thế vận hội cho phụ huynh và học sinh.
Người tới tham gia đương nhiên là Kỷ Thời Tĩnh.
Trước đó hắn đã nói rõ với tôi trước:
“Con nhóc kia, cô đừng có mơ tôi diễn cảnh cha con tình cảm với cô! Đừng có mơ!”
Tôi chỉ chỉ vào đũng quần vẫn còn chưa kéo của hắn, nhỏ giọng nói:
“Anh giai à, khóa quần chưa kéo.”
Tai Kỷ Thời Tĩnh lập tức đỏ bừng.
Hắn vội vã trốn ra sau lưng tôi, liều mạng kéo khóa quần lên.
Sau này tôi mới biết.
Trước khi ra khỏi nhà, hắn bị táo bón cả tiếng đồng hồ, thấy sắp bị muộn giờ nên lo lắng cuống quít đến độ quên cả kéo khóa quần.
Lại nói mấy tên tai to mặt lớn như hắn đâu có giống người thường.
Bất kể hắn có đi đâu, đều sẽ có giáo viên đích thân chạy ra đón tiếp.
“Bố Kỷ Lâm Ý à, ngài tới rồi đó à, mọi người đều đang đợi ngài đến để bắt đầu hoạt động đây.”
Kỷ Thời Tĩnh chỉ hàm súc ừ một tiếng, sau đó lại bắt đầu ra vẻ lạnh lùng.
Tôi liếc hắn một cái, sau đó liền chạy đi tham gia trò chơi kéo co.
Hoạt động chính ngày hôm nay chính là trò kéo co này.
Đội nam ở bên trái, đội nữ ở bên phải.
Tôi tình nguyện đứng ở vị trí đầu tiên bên đội nữ, mục đích chính là để Kỷ Thời Tĩnh banh mắt ra mà coi sức tôi trâu bò như nào.
Ừm…
Sức tôi rất là trâu đấy nhé.
Trâu đến nỗi bà dì* của tôi bất ngờ phọt ra ngoài…
(*Ý chỉ đến tháng)
Đã mười hai năm rồi, cuối cùng tôi lại lần nữa được trải nghiệm cảm giác được bà dì ghé thăm.
Bụng dưới tôi đau thắt lại.
Một dòng chất lỏng ấm áp… trào ra ngoài.
Vì đã quá nhiều năm không được trải nghiệm niềm vui khi bà dì ghé thăm nên tôi cũng không còn thói quen mang theo băng vệ sinh bên mình…
Giờ phút này, tôi cực kỳ xấu hổ, nhưng lại không dám động đậy gì.
Bởi vì quần thể thao có màu trắng, chỉ cần tôi nhúc nhích một tí, chỉ sợ m.áu sẽ chảy ra càng nhanh hơn.
Tôi nắm chặt sợi dây, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, lòng thầm cầu mong không ai phát hiện ra, mong mọi thứ hãy mau kết thúc đi.
Đáng tiếc, mọi chuyện không tôi mong muốn.
Một thằng nhóc duỗi tay phải ra, chỉ vào quần của tôi và hét lớn:
“Mọi người mau nhìn kìa, giữa quần của Kỷ Lâm Ý có cái gì đo đỏ ấy!”
10.
Theo tiếng hét của thằng nhóc, tất cả những thằng nhóc khác cũng bắt đầu thi nhau hét lên.
“Có phải cái kia của cậu ta đến rồi không, dơ quá, dơ quá đi mất.”
“Xấu hổ quá! Xấu hổ quá!”
Vô số ánh mắt giễu cợt trêu cười đồng loạt nhìn về phía tôi, bàn tay tôi vô thức mất đi sức lực để giữ lấy sợi dây.
Giây phút khi tôi buông lỏng tay, những bạn nữ phía sau cũng mất đi trọng tâm, ngã trên mặt đất.
Điều đầu tiên bọn họ làm không phải là trách tôi khiến cả đội bị thua, mà là nhìn vào bết bẩn trên quần tôi, sau đó lùi về sau như thể nhìn thấy một con rắn hay con bọ cạp.
Tôi bị cô lập giữa bọn họ như một kẻ lập dị.
Trái tim tôi đau nhói, những ký ức đau buồn lại lần nữa ùa về.
Tôi sinh ra trong thời đại mà kinh nguyệt được coi như một điều đáng xấu hổ, thời kỳ đó tư tưởng của mọi người vẫn còn chưa mấy cởi mở.
Thậm chí khi đi mua băng vệ sinh cũng cần phải lén lút lấy túi nilon đen ra gói chặt lại.
Như thể đó là một điều gì đó vô cùng đáng xấu hổ.
Đã từng có một lần.
Vì lỡ tay làm dây m.áu kinh ra quần nên bố ruột đã nhéo mạnh tai tôi và mắng:
“Vừa rồi mày cứ thế đi ra ngoài để bôi tro trát trấu lên mặt tao à?”
“Sau này khi có cái đấy không được phép đi ra ngoài, nếu không mày cút ra khỏi nhà cho tao!”
Đã từng có một lần.
Một chiếc băng vệ sinh của tôi vô tình bị các bạn nam trong lớp phát hiện ra. Bọn chúng bóc miếng băng ra sau đó đem nó đi rêu rao khắp nơi. Bọn chúng cười nhạo, nói rằng thứ đó được lấy ra từ trong cặp sách của tôi…
Bọn chúng cầm miếng băng đã bị bóc chạy quanh lớp, giống như đang chà đạp lên lòng tự tôn tính nữ của tôi.
Đã từng có một lần.
Vì tôi mua một miếng băng vệ sinh rẻ tiền, bị các bạn nữ nhà giàu khác trong lớp biết được, bọn họ đã xúm lại chế nhạo tôi:
“Dùng miếng băng vệ sinh rẻ tiền như thế mày không sợ bị bệnh à?”
Tôi cũng muốn được dùng một miếng băng vệ sinh đắt tiền chứ.
Nhưng lúc đó tôi không có tiền.
Khi tôi nghèo khổ đến tột cùng, tôi chỉ có thể sử dụng những cuộn giấy miễn phí trong nhà vệ sinh, gấp chúng thành một hình vuông dày nhất có thể, thậm chí đến quyền tự do kinh nguyệt tối thiểu cũng không có.