15.
Năm Kỷ Thời Tĩnh 48 tuổi.
Hắn đã hoàn toàn ngưng việc chiến đấu với tôi lại, thậm chí còn thực sự quan tâm đến tôi giống như một người cha già quan tâm đến con gái ruột của mình.
Lúc 10 giờ tối, tôi nhận được một cuộc điện thoại đầy giận dữ từ Kỷ Thời Tĩnh.
Trong điện thoại, hắn hỏi tôi tại sao muộn như vậy vẫn chưa về nhà, có phải tôi đã bị một tên xấu xa mồm mép nào đó làm cho mờ mắt rồi hay không
Trong lúc đó, tôi đang ung dung ngồi trước quầy đồ nướng và thịt xiên.
Chưa đầy 20 phút sau, Kỷ Thời Tĩnh và Ti Hàn đã lái xe một mạch tới đây, chỉ để xem tôi có bị thằng cha nào lừa đi mất hay không.
Đối với những điều này, Ti Hàm tỏ vẻ đã quen với rồi.
Gương mặt vốn đã quen đeo mặt nạ của cô ấy không giấu được sự mệt mỏi và cản lời:
“Lâm Ý, tên này làm cha con đến n.ghiện rồi, thông cảm chút ”
Hiếm khi Kỷ Thời Tĩnh nói một câu nặng lời với ti Hàm:
“Vợ! Em nói thế là có ý gì?”
“Con bé là đứa con gái do em mang nặng đẻ đau suốt mười tháng, là kết tinh tình yêu của chúng ta. Anh là bố của con bé, tất cả mọi thứ đều vì con bé mà thôi.”
Tên khốn này, bản thân chiếm tiện nghi của tôi còn chưa đủ, giờ còn muốn kéo cả Ti Hàm vào nữa.
“Nuôi dạy con gái không phải là trách nhiệm của mình người mẹ, anh là bố, cũng phải hoàn thành tất cả nghĩa vụ của mình.”
Hắn ta nói rất chân thành.
Hoàn toàn không thể nhớ nổi cái bộ mặt thối tha, độc ác muốn b.óp c.hết tôi lúc tôi mới chào đời 20 năm trước.
Nhưng mà bây giờ.
Tôi đã mệt mỏi rồi.
Thôi thì rộng lượng tha thứ cho người đàn ông cao tuổi với trái tim cô độc vậy.
Tôi cầm lấy một xiên rau cải mà bản thân không muốn ăn, đưa cho Kỷ Thời Tĩnh:
“Ăn không?”
Kỷ Thời Tĩnh vốn dĩ đang thao thao bất tuyệt bỗng nhiên im bặt, nhận lấy xiên rau cải rồi đút cho Ti Hàm:
“Vợ yêu, con gái của chúng ta ngoan quá, bây giờ đã biết mua cả đồ ăn cho chúng ta rồi.”
Tôi giơ tay ngăn Kỷ Thời Tĩnh lại:
“Mẹ không ăn rau cải.”
Nói xong, tôi liền lấy một xiên chả cá tẩm ớt đưa đến bên miệng Ti Hàm.
Ti Hàm cảm động đến mức nước mắt rưng rưng:
“Vẫn là con gái yêu của mẹ hiểu mẹ nhất, đúng là áo bông nhỏ của mẹ.”
Tôi: “…”
“Thật ngại quá, làm phiền cảnh gia đình đầm ấm của ba người.”
Hệ thống vẫn luôn giả c,hết bỗng dưng sống lại.
Mà mục đích sống lại duy nhất của nó là:
“Có một nhiệm vụ khẩn cấp cần hoàn thành. Vui lòng quay lại phòng thí nghiệm ngay lập tức.”
“Lâm Ý, có nhiệm vụ cần cô phải tăng ca đột xuất, ngày mai đi kết hôn với bá đạo tổng tài Thẩm Bá. Nhiệm vụ ban đầu của ký chủ là kết hôn với Thẩm Bá, nhưng lại nghe nói thủ đoạn t.ra t.ấn người của hắn rất tàn nhẫn, vậy nên đã sợ hãi bỏ trốn.”
“Vì ở trong cùng một thế giới, cậu có thể đi taxi trực tiếp đến đó.”
Hừ, khi cần chúng tôi thì xuất hiện.
Không cần thì giả c.hết.
Tên hệ thống này càng ngày càng tệ.
Tôi cười lạnh một tiếng:
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Hệ thống khụt khịt mũi:
“Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được 500.000.”
Tôi bật cười:
“Lâm Ý tôi là người dễ dàng khuất phục trước mấy cái lợi ích nhỏ bé như vậy sao? Dựa vào đâu mà hệ thống cậu có thể muốn để ý tôi thì để ý, muốn bỏ mặc thì bỏ mặc? Tôi sẽ không bao giờ làm chó liếm của cậu nữa.”
Hệ thống:
“1.000.000.”
16.
Sáng sớm hôm sau, tôi trang điểm tử tế đến tham dự đám cưới giữa Thẩm Bá và một vị tiểu thư không rõ danh tính đã sớm đào hôn.
Thẩm Bá là một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, cao khoảng 1m85.
Hắn khoác trên người một bộ vest, trông chẳng khác nào một người mẫu nam Âu Mỹ.
Điều đầu tiên hắn ta nói với tôi là:
“Cảm ơn Lâm tiểu thư. Ơn cứu giúp của cô, Thẩm mỗ sẽ không bao giờ quên.”
Tôi nhướn mày.
Không nghĩ tên nam yandere này cũng khá lịch sự.
Nhưng mà, điều khiến tôi càng không ngờ tới chính là.
Khi tôi mặc váy cưới cùng Thẩm Bá trao nhẫn cưới trên sân khấu.
Kỳ Thời Tĩnh 50 tuổi ở bên dưới khóc vô cùng thương tâm.
Hắn khóc đến mức không thở được, nghẹn ngào nói với Ti Hàm:
“Hôm trước còn ổn, sao đột nhiên lại kết hôn… Sao anh có thể chịu đựng được loại đả kích này cơ chứ… huhuhu.”
“Vợ ơi, liệu con gái chúng ta có phải chịu khổ không? Con bé được anh chiều chuộng từ nhỏ đến lớn… Nếu tên đàn ông nào dám đối xử tệ với nó, dù có liều m.ạng anh cũng phải đánh gãy chân tên khốn đó!”
“Huhuhuhu, Vợ ơi, nam yandere có phải rất biến thái không? Liệu Tiểu Ý có đánh lại được hắn không?”
Ti Hàm nắm lấy tai Kỷ Thời Tĩnh, dùng sức nhéo mạnh:
“Anh làm cha con bé lâu rồi, làm đến nghiện rồi đúng không?”
“Tỉnh lại đi anh trai à.”
Kỷ Thời Tĩnh khóc nức nở, vẫn khăng khăng bướng bỉnh.
“Nhưng chúng tôi đã một tay nuôi dạy con bé trưởng thành…”
Ti Hàm nhắm mắt giả chếc.
Thẩm Bá mặt không đổi sắc liếc nhìn Kỷ Thời Tĩnh, khinh thường khịt mũi:
“Không ngờ lão trai đều Kỷ tổng từng một thời vang danh thiên hạ thế mà về nhà cũng sợ vợ sợ con.”
Tôi vừa tháo chiếc nhẫn kim cương to bằng quả trứng bồ câu ra, chuẩn bị đem bán lấy tiền, vừa mỉm cười đáp lại Thẩm Bá:
“Thẩm thổng, xin vui lòng thanh toán phí biểu diễn.”
Thẩm Bá cười một tiếng.
Hắn cúi đầu xuống, nghiêng người về phía trước.
Chóp mũi hắn chạm vào chóp mũi tôi, hơi thở nóng hổi phả lên gương mặt tôi.
Chỉ thấy trên ngực áo tôi đột nhiên nhiều thêm một tấm thẻ nhỏ.
Trên đó có hai dòng chữ được viết bằng phông chữ rồng bay phượng múa:
“Lâm tiểu thư.”
“Nếu yêu tôi, xin hãy yêu thật sâu đậm. Nếu không yêu, xin hãy rời đi.”
“Tiền bạc? Em thật sự yêu tôi ư?”
Tôi choáng váng.
Chết tiệt, đây không phải là yandere, này là trái với quy tắc mà.
Hơn nữa còn là kiểu muốn không ăn không!
Tôi quyết định ra vẻ rưng rưng sắp khóc, nói với Thẩm Bá:
“Xin lỗi. Bố tôi nói, người làm trái quy tắc như anh không đáng tin, chúng ta chỉ diễn một vở kịch, đương nhiên là phải lấy tiền rồi.”
Thẩm Bá tức giận, rút ra một tấm thẻ đen từ trong túi áo ra đập vào tay tôi:
“Thế bố cô đâu?”
Tôi lau hai hàng nước mắt vốn chưa bao giờ tồn tại đi, vội vã cất tấm thẻ đen đi, sau đó chỉ vào Kỷ Thời Tĩnh như hạc giữa bầy gà giữa đám đông.
Lúc này, Kỷ Thời Tĩnh tưởng Thẩm Bá làm tôi khóc, vì vậy vô cùng tức giận đứng dậy chuẩn bị lao tới:
Thẩm Bá, tên khốn kiếp nhà cậu! Dám bắt nạt con gái tôi, cậu chán sống rồi đúng không!”
Ti Hàm đứng dậy, cố gắng ngăn cản nhưng đương nhiên là không thành công.
Đúng lúc Thẩm Bá còn đang lo không tìm được Kỷ Thời Tĩnh, hắn cởi vest ra, để lộ cơ bắp cuồn cuộn, nghênh đón Kỷ Thời Tĩnh bằng một ánh mắt hung tợn.
Nhìn thấy Ti Hàm cùng khách khứa bị dọa đến nỗi bò khắp mặt đất, cuối cùng tôi không thể nhịn được nữa, nắm lấy tay Ti Hàm hét lớn:
“Bảo vệ? Bảo vệ đâu? Con rể và bố vợ đánh nhau rồi!!”
“Bảo vệ –”
17.
Sau khi nhiệm vụ với Thẩm bá kết thúc, hệ thống cũng không giả c.hết nữa, chính thức tuyên bố nhiệm vụ kết thúc.
Ti Hàm và tôi sẽ rời khỏi thế giới này.
Trước khi đi, Ti Hàm có chút do dự, tôi biết cô ấy không nỡ để tên người giấy thối Kỷ Thời Tĩnh lúc nào cũng thích làm bố người khác ở lại.
Kỷ Thời Tĩnh cũng biết chúng tôi sắp phải rời đi.
Hắn không nói một câu nào níu giữ chúng tôi lại, chỉ bình tĩnh nói:
“Đến lúc đó chúng ta lại cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Ngày thực sự phải rời đi hôm đó, Kỷ Thời Tĩnh tốn mất 6 tiếng đồng hồ để xuống bếp làm cơm, có món cá sóc chua ngọt, tôm hùm đất sốt cay, thanh cua cay mà Ti Hàm thích, có thịt dê nướng xiên, nạm bò sốt cà chua, khoai tây thì là mà tôi thích ăn.
Lúc trước mỗi khi ăn cơm, hắn luôn quanh co nói với tôi:
“Nhóc con, đoán xem món nào có độc. Nếu mi đoán đúng, ta sẽ ban thưởng cho mi một suất luân hồi.”
Tôi giơ đũa lên, ngập ngừng.
Kỷ Thời Tĩnh tưởng tôi sợ hắn bị đầu độc liền giải thích:
“Yên tâm, không có độc đâu. Tôi sẽ không đầu độc c.hết hai người để hai ngườ ở lại thế giới này bầu bạn với tôi đâu.”
Tôi nhất thời không biết nói gì.
Thực ra tôi chỉ là không muốn ăn quá nhanh mà thôi.
Ăn xong bữa cơm này cũng là lúc ly biệt rồi.
Không khí của bữa ăn rất ngột ngạt.
Suốt khoảng thời gian đó, Ti Hàm không nói gì.
Chỉ có Kỳ Thời Tĩnh liên tục nói với tôi:
“Lâm Ý, cô sắp biết được cảm giác mất đi một người cha tốt là điều đau đớn, bi thương đến thế nào rồi.”
“Tôi đã chăm sóc cho cô lâu như vậy rồi, sau này cô phải chăm sóc thật tốt vợ tôi cho tôi! Nghe chưa, cô không được phép bắt nạt cô ấy! Nếu không…”
Hắn cũng không nói hết nửa câu sau.
Đại khái Kỳ Thời Tĩnh cũng hiểu rõ trong lòng.
Cho dù tôi có bắt nạt Ti Hàm, hắn cũng không thể làm gì được.
Hắn chỉ là một nhân vật bằng giấy bị mắc kẹt ở này mà thôi.
Ti Hàm nắm chặt ly rượu vang trong tay, cuối cùng không thể khống chế được mà run rẩy.
Bên dưới lớp khăn trải bàn, móng tay cô ấy đã sớm cắm vào lòng bàn tay tôi.
Đừng hỏi tại sao lại là lòng bàn tay tôi.
Đại khái chính là vì mặc dù rất buồn nhưng cô ấy vẫn không nỡ tự cắm vào lòng bàn tay mình.
Tôi đau đến nhăn mặt, cuối cùng không thể chịu nổi cơn đau mà đứng dậy giả vờ đi vệ sinh để chuồn đi.
Tôi vừa đi.
Hai người đó liền ôm nhau khóc nức nở.
Khi Ti Hàm và Kỷ Thời Tĩnh còn đang ôm nhau khóc lóc, tôi thở dài gọi hệ thống ra, hào phóng ném cho nó 100 vạn.
“Cho anh 100 vạn, biến ông bố hờ này của tôi thành người thật đi.”
Hệ thống do dự:
“Ký chủ,cô như thế này không tốt lắm đâu… Đây là hành vi gian lận… Nói chung, nhân vật giấy không thể mang ra khỏi thế giới được, nhưng nể tình mối quan hệ giữa ký chủ và tôi rất tốt, tôi có thể miễn cưỡng đi xin cấp trên xem xét, thành công hay không thì tôi không biết… ..”
“200 vạn.”
“Được rồi Ký chủ, yêu cầu đang được thực hiện, xin vui lòng chờ.”
Bên kia.
Trên đỉnh đầu Kỷ Thời Tĩnh đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng trắng.
“Chúc mừng nhân vật giấy Kỷ Thời Tĩnh thành công tiến hóa thành ký chủ.”
“Phần thưởng hệ thống người bố tốt được tiếp tục cho đến khi ký chủ Lâm Ý 80 tuổi.”
“?”
(Kết thúc)