1
Lần đầu tiên gặp Trì Hựu là vào cái ngày mà gia đình hai bên bàn chuyện hôn sự của chúng tôi.
Giữa cái nóng oi ả của tháng Tám, anh ấy mặc áo dài tay, nét mặt lạnh lùng, yên lặng ngồi cạnh bố mẹ.
Tôi len lén quan sát anh ấy thầm thán phục anh ấy đẹp trai đến vậy. Ngoại trừ sắc mặt có chút nhợt nhạt.
Trước đó, tôi đã nghe nói sức khỏe của anh ấy không tốt.
Gần đây, mẹ Trì Hựu đến chùa tìm đại sư xem bói, đại sư nói rằng bệnh của Trì Hựu chỉ có thể khỏi khi kết hôn.
Mà nhà dì tôi lại có quan hệ họ hàng với nhà Trì Hựu, nên từ nhỏ đã hứa hôn cho con cháu. Bởi vậy mới có cuộc hôn nhân này.
Nhưng lẽ ra người gả vào nhà họ Trì không phải là tôi, mà là em họ tôi. Thế nhưng dì tôi không nỡ gả con gái mình cho một người bệnh không biết có thể khỏi hẳn hay không nên đã đẩy tôi ra.
Chỉ bởi vì gia đình dì đã có ơn với tôi. Tôi từ nhỏ đã không có bố, còn mẹ tôi mất vì tai nạn giao thông khi tôi sáu tuổi. Sau đó tôi sống cùng bà ngoại.
Năm sau, bà ngoại mắc bệnh nặng. Trước khi mất bà đã gửi gắm đứa cháu gái bảy tuổi này cho người cậu ruột làm rể.
Vậy nên từ năm bảy tuổi, tôi đã sống ở nhà dì.
Dì nói, chính vì dì đồng ý cưu mang nên tôi mới không trở thành đứa trẻ mồ côi không ai cần.
Dì đã nuôi tôi mười mấy năm, cho tôi cuộc sống sung túc. Bao gồm cả những chi phí y tế đắt đỏ khi bà ngoại bị bệnh, cũng là nhà dì lo liệu.
Tôi nên biết ơn những điều đó.
2
Sau khi bàn bạc một hồi, nhà họ Trì cân nhắc đến tình trạng sức khỏe của Trì Hựu, quyết định tạm thời không tổ chức đám cưới, đăng ký kết hôn trước.
Dì tôi đương nhiên không có ý kiến.
Chuyện đăng ký kết hôn diễn ra nhanh chóng.
Sau khi kết hôn tôi chuyển đến biệt thự của nhà họ Trì. Biệt thự này rất hẻo lánh, nằm trên núi ở ngoại ô. Nghe nói đây là nhà tổ của họ Trì, cũng là nơi Trì Hựu dưỡng bệnh. Nhà rất rộng, tổng cộng có hai tầng.
Nhưng bố mẹ Trì Hựu không sống ở đây, trong nhà chỉ có một dì giúp việc chăm sóc anh ấy. Vừa bước vào cửa, dì ấy đã tiến lên cung kính gọi tôi là “Thái Thái”.
Tôi không quen với cách xưng hô này lắm, nhưng cũng chỉ mỉm cười cho qua.
3
Có lẽ vì không có tình cảm cơ sở hoặc cũng có thể là do sức khỏe Trì Hựu không cho phép, đêm tân hôn chúng tôi chẳng làm gì cả.
Chúng tôi nằm thẳng trên giường, bầu không khí im lặng đến kỳ lạ. Lần đầu tiên ngủ cùng đàn ông, lại còn là một người bệnh tôi không tránh khỏi cảm giác căng thẳng.
Trong bóng tối, tôi quay sang nhìn anh ấy.
Anh ấy nhắm mắt, dường như đã ngủ say, không hề nhúc nhích. Thấy chăn của anh ấy chưa đắp kín, tôi khẽ nghiêng người, định đắp lại cho anh ấy.
Tay vừa đưa ra, anh ấy đột nhiên mở mắt. Hai ánh mắt bất ngờ chạm nhau.
Tôi thật không tưởng tượng nổi, đôi mắt Trì Hựu rất đẹp, trong sáng và thuần khiết, luôn khiến người ta không khỏi nảy sinh tình cảm.
“Em…”
Tôi còn chưa kịp nói hết câu, anh ấy đã quay lưng lại, dùng lưng đối diện với tôi.
Tôi ngượng ngùng rụt tay lại, giải thích: “Em vừa rồi chỉ muốn đắp chăn cho anh thôi.”
Anh ấy không nói gì.
Tôi lại nhỏ giọng nói: “Em ngủ không ngoan lắm, nếu làm phiền anh thì cứ đẩy em dậy. Còn nữa, nếu nửa đêm anh cảm thấy không khỏe, cũng có thể gọi em dậy.”
Một lúc lâu sau, anh ấy mới “ừm” một tiếng, giọng hơi khàn.
Tôi nhẹ nhàng xoay người, quay lưng về phía anh ấy.
Tôi không biết có phải vì tối qua tôi cướp chăn của anh ấy hay không mà sáng hôm sau Trì Hựu bị cảm lạnh.
Sau hôm đó anh ấy chuyển sang phòng ngủ phụ, chúng tôi không còn ngủ chung nữa.
4
Tôi nhanh chóng thích nghi với cuộc sống ở đây và cũng dần dần nhận ra Trì Hựu dường như rất ghét tôi.
Có lần anh uống thuốc bị sặc, tôi vội vàng chạy đến vỗ lưng cho anh ấy, lo lắng hỏi anh ấy đỡ hơn chưa.
Có lẽ là tôi đến quá gần, anh ấy nhíu mày, đột nhiên lùi ra cách xa mấy mét. Như thể rất ghét bỏ tôi vậy.
Lại có một lần tôi dậy đi vệ sinh, lúc mở cửa phòng thì đúng lúc Trì Hựu cũng vừa mở cửa. Phòng ngủ chính và phòng làm việc nằm đối diện nhau, hai ánh mắt cứ thế chạm nhau.
Tôi định hỏi anh ấy sao còn chưa ngủ thì “rầm” một tiếng, cánh cửa đối diện đã bị đóng sập lại.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ một lúc lâu.
Sau đêm đó, tôi không còn cố gắng lấy lòng anh ấy nữa. Vừa hay mấy ngày tới tôi phải đi công tác ở Bắc Thành, thời gian trở về cũng chưa chắc chắn. Chuyện này tôi chỉ nói với dì Trần một tiếng. Dù sao Trì Hựu cũng chẳng quan tâm tôi đi đâu, chắc chắn còn cầu mong tôi không ở nhà ấy chứ.
Đến ngày đi công tác, vì biệt thự cách sân bay khá xa cho nên đồng nghiệp nhất quyết lái xe đến đón tôi. Ở cổng lớn, anh đồng nghiệp xuống xe để hành lý của tôi vào cốp sau.
Tôi nói lời cảm ơn anh đồng nghiệp rồi chuẩn bị lên xe thì vô tình liếc thấy một bóng dáng quen thuộc trên ban công tầng hai của biệt thự.