Nhưng tôi lại không để họ toại nguyện.
Sau khi mất Kỷ Tụng Dạ, Kỷ Minh Dương không buồn bã lâu, ông ta, người đang trải qua tuổi già cùng bệnh tật, lại nhớ đến đứa con riêng của mình.
Vì để giữ thể diện, ông ta chỉ để đứa con riêng đó ẩn mình trong bóng tối, thuê gia sư dạy dỗ.
Đợi đến khi nó đủ giỏi, Kỷ Minh Dương liền để nó ra mặt với danh nghĩa con trai ông ta – Kỷ Tụng Dạ.
Ông ta chẳng quan tâm đến những lời đồn đại bên ngoài. Là người nổi tiếng, ai mà chẳng có chút tiếng xấu.
Với Kỷ Minh Dương, ai kế thừa sản nghiệp của ông ta không quan trọng, điều quan trọng là người đó phải mang dòng máu của ông ta và phải ngoan ngoãn vâng lời.
Mẹ tôi hoàn toàn phát điên, bà cầm dao định tấn công tôi. Nhưng may mắn là đêm hôm đó, Kỷ Tụng Dạ đã kịp thời ngăn cản. Hắn liên lạc với bệnh viện tâm thần ngay trong đêm.
Khi tôi đứng nhìn bà bị các bác sĩ ép lên xe, Kỷ Tụng Dạ vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, trong ánh mắt còn thoáng chút cay nghiệt. Chỉ đến khi tôi bước đến, hắn mới nở nụ cười trở lại.
“Chị định đi đâu?” Hắn hỏi.
“Ừm.” Tôi đáp nhàn nhạt đáp lại, “Đi đến tòa soạn tạp chí. Tôi phải giải quyết chuyện mấy bức ảnh bị chụp lén.”
Kỷ Tụng Dạ đặt tay lên vết thương dán băng trên trán tôi, nhẹ nhàng vuốt ve như thể đang xót xa. Tôi lùi lại, tránh né sự tiếp xúc quá mức của hắn. “Đây không phải là Pháp.”
Đôi mắt hắn tối sầm lại, đôi chân như khựng lại tại chỗ.
Tôi tự mình đến tòa soạn tạp chí, đúng như dự đoán, người cung cấp những bức ảnh không phải là phóng viên của họ.
Tôi đưa một ít tiền để giải quyết việc này, đồng thời cũng biết được rằng những bức ảnh thân mật của tôi và Kỷ Tụng Dạ chỉ được gửi cho hai người: mẹ tôi và Phó Lâm.
Điều đó có nghĩa là kẻ đứng sau chuyện này chỉ muốn phơi bày mối quan hệ này trước mắt những người cụ thể.
Khi tôi vừa rời khỏi tòa soạn, Phó Lâm đã gọi điện cho tôi.
Sau khi dập máy, tôi quay lại phòng làm việc của tổng biên tập, nói: “Những thứ mà lần trước tôi nhờ nhiếp ảnh gia của các anh thu thập, hôm nay tôi muốn lấy về.”
Phó Lâm hẹn gặp tôi tại văn phòng của anh ta. Ngay khi tôi đến, anh ta đi thẳng vào vấn đề: “Kỷ Ôn Ngưng, chúng ta chia tay đi.”
Anh ta ném một phong bì lên bàn trà trước mặt tôi: “Có người đã gửi cho tôi một bưu kiện. Bức ảnh được chụp thật đẹp, em đúng là đã làm tầm mắt của tôi mở rộng.”
“Có gì thì cứ nói thẳng ra.” Tôi thản nhiên nhấp ngụm cà phê, liếc qua những tấm ảnh rơi ra từ phong bì.
“Chúng ta chia tay, lý do là ở em. Gặp gỡ em cũng coi như duyên phận, tôi không muốn làm lớn chuyện. Dù sao, điều này cũng liên quan đến thể diện của nhà em, nên…”
Phó Lâm dù có thói trăng hoa, nhưng nói đến chuyện làm ăn lại rất cứng rắn, “Tám mươi triệu.”
Anh ta yêu cầu tám mươi triệu tiền bịt miệng, thật không biết sợ.
“Tình cờ thay, tôi cũng có một thứ muốn nhờ Phó tổng định giá.” Tôi chỉnh lại son môi, sau đó lấy ra một phong bì giấy màu nâu từ trong túi.
Phong bì của tôi to và dày hơn nhiều so với của anh ta.
Phó Lâm vừa mở ra xem, sắc mặt lập tức trở nên tái xanh vì tức giận: “Em… em cho người theo dõi tôi?”
“Cũng không hẳn là theo dõi. Chỉ là tôi thuộc dạng yêu đương mù quáng, khi yêu thì luôn lo lắng đối phương ngoại tình, nên nhờ bạn thân giúp đỡ để ý anh nhiều hơn thôi.” Tôi rút ra một tấm ảnh của Phó Lâm và một người mẫu trẻ, những bức ảnh không thể công khai vì quá nhạy cảm.
Phó Lâm vội vàng giật lấy những tấm ảnh, nhét lại vào phong bì, nghiến răng nói: “Tôi vừa phải bỏ tiền dập tắt những tin đồn bên ngoài, Kỷ Ôn Ngưng, em đúng là được lắm. Có phải từ lúc chúng ta mới quen nhau, em đã bắt đầu thu thập bằng chứng của tôi rồi đúng không?”
Tôi cười nhạt: “Phụ nữ mà, luôn phải chừa đường lui cho bản thân.”
Phó Lâm ném cả hai phong bì trên bàn trà vào thùng rác, mặt lạnh hỏi tôi: “Bao nhiêu?”
“Không nhiều, cũng chỉ tám mươi triệu. Nhưng thôi, chúng ta đã là người yêu, tôi sẽ bỏ qua.”
“Người yêu?” Phó Lâm cười khẩy, “Kỷ Ôn Ngưng, loại phụ nữ như em sẽ không bao giờ có người đàn ông nào dám yêu thật lòng đâu.”
Tôi chẳng bận tâm, đeo túi lên, bước đi.
Phó Lâm cười lạnh phía sau lưng tôi: “Cả đứa em trai của em là Kỷ Tụng Dạ cũng vậy. Hai người các em thật khiến người khác phải kinh tởm.”
Tôi xử lý xong mọi việc, về đến nhà đã là giờ ăn tối. Vì lý do sức khỏe, Kỳ Minh Dương đã lâu không ở trong ngôi nhà này, sau khi mẹ tôi rời đi, căn biệt thự ba tầng chỉ còn lại tôi và Kỷ Tụng Dạ.
Phòng khách tối đen, tĩnh lặng đến rợn người.
Đột nhiên có người ôm lấy tôi từ phía sau, khiến hai tay tôi chỉ có thể chống lên tường. Một bàn tay nhẹ nhàng vén mái tóc dài của tôi về phía trước, những nụ hôn dày đặc rơi xuống cổ và lưng tôi. Tôi quay lại, nhìn thấy gương mặt Kỷ Tụng Dạ ẩn mình trong bóng tối.
“Chị vừa gặp vị hôn phu của chị sao?”
“Ừm.”
Vừa mới mở miệng, Kỷ Tụng Dạ đã hôn tôi. Sự chiếm hữu của chàng trai khiến tôi như một con cá đang chết đuối, bị những cơn sóng không ngừng đẩy đi, cho đến khi tôi được đưa lên bờ.
Nửa đêm, tôi tỉnh dậy vì khát nước, thấy Kỷ Tụng Dạ ngồi một mình trong phòng khách, gọi điện thoại. Tay hắn lắc nhẹ ly rượu, chỉ còn lại vài giọt whisky màu caramel, tiếng đá va vào ly phát ra âm thanh chói tai.
“Ba, ba cứ yên tâm. Hôm nay chị ấy đã đích thân cắt đứt quan hệ với Phó Lâm rồi. Không có sự ủng hộ của nhà họ Phó, chị ấy và bà mẹ tâm thần của chị ấy sẽ không làm nên chuyện gì đâu.”
Đột nhiên, động tác của Kỷ Tụng Dạ khựng lại, lưng hắn thẳng đứng lên trên ghế sofa.
“Anh cả Kỷ Tụng Dạ vẫn chưa có tin tức… Ba yên tâm, con nhất định sẽ sớm tìm ra tên bắt cóc đó.” Nói xong, hắn dập điện thoại, rồi ném mạnh cái ly vào tường.
Trong bóng tối, ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại quét qua khuôn mặt trắng bệch của hắn. Hắn lại bấm một số khác.
“Tôi đã bảo các người giết chết tên ăn xin đó, chứ không phải khiến hắn phát điên. Tại sao vẫn chưa ra tay? Sợ cái gì, chuyện xong xuôi, tôi sẽ cho các người một tỷ! Tôi muốn tên bắt cóc đó biến mất mãi mãi.” Giọng nói lạnh lẽo của Kỷ Tụng Dạ vang lên trong bóng tối như một con rắn độc.
Hắn vuốt ngược mái tóc rối tung lên đỉnh đầu, bất chợt cười khẽ: “Đúng rồi, trước khi hắn chết, hãy chặt tay hắn đi cho tôi.”
Tôi đi chân trần trở lại phòng, nhìn chằm chằm vào ngăn kéo trên tủ đầu giường, tim đập thình thịch. Cuối cùng, như bị mê hoặc, tôi kéo ngăn kéo ra và thấy dòng chữ sau bức tranh:
“Mẹ ơi đừng khóc, con sẽ khiến cả gia đình Kỳ Minh Dương phải trả giá.”
Dưới dòng chữ đen là một danh sách viết bằng bút đỏ. Tên của Kỷ Tụng Dạ và mẹ tôi đã bị gạch bỏ, giờ chỉ còn lại tôi và Kỳ Minh Dương.
“Có vẻ như vừa nãy chị nói mệt là lừa tôi.” Tôi quay lại và thấy một dáng người cao ráo đứng dựa vào khung cửa, bóng lưng hắn chiếu sáng mờ nhạt.
Kỷ Tụng Dạ nới lỏng dây lưng áo choàng lụa của mình, trói tay tôi lại rồi đẩy tôi xuống sofa. Bàn tay hắn từ phía sau vuốt ve cổ tôi, cho đến khi tôi không thể thở nổi.
Hắn ép tôi quay mặt về phía bức tranh rơi trên mặt đất.
“Chị thật sự muốn biết quá khứ của tôi sao?” Kỷ Tụng Dạ đau khổ ôm chặt lấy tôi, giọng khàn khàn: “Từ khi sinh ra, tôi đã cùng mẹ sống trong tầng hầm của căn nhà này. Mỗi năm tôi chỉ có ba ngày được tự do. Đó là hình phạt của Kỳ Minh Dương dành cho chúng tôi, chỉ vì mẹ tôi đã sinh tôi ra mà không có sự cho phép của ông ta…”
Tôi muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng Kỷ Tụng Dạ đã chặn lời tôi bằng một nụ hôn. Rất nhanh, vị máu tanh lan trên đầu lưỡi tôi. Hắn hài lòng nhìn đôi môi rỉ máu của tôi: “Giờ thì, giữa chúng ta không còn bí mật gì nữa.”
“Không, vẫn còn.”
Tôi mở bàn tay, trong đó là chiếc đồng hồ bỏ túi cũ.
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn: “Người đã trộm đồ của Kỷ Tụng Dạ, có phải là cậu không?”
“Phải.”
“Vậy nên, mỗi lần tôi vì bị coi là kẻ trộm, bị đánh đòn, cậu đều biết hết?”
“Lúc đầu, tôi cũng muốn trả thù chị. Nhưng dần dần, những ngày tôi bị nhốt dưới tầng hầm, tôi cứ mở mắt nhắm mắt đều nghĩ đến gương mặt của chị. Đau khổ, lạnh lùng, chịu đựng, nhưng dường như chẳng bao giờ có khoảnh khắc vui vẻ… Suốt khoảng thời gian đó, tôi phát điên vì muốn biết khi chị cười trông sẽ ra sao. Chắc hẳn rất đẹp.”
Kỷ Tụng Dạ hôn nhẹ lên bàn tay bị thương của tôi, như một con chó nhỏ vẫy đuôi xin tha thứ: “Cho đến ngày hôm đó, tôi gặp chị với thân phận Kỷ Tụng Dạ, chị cuối cùng đã cười với tôi. Mặc dù tôi biết đó là giả, nhưng tôi vẫn sa vào đó. Những khoảnh khắc ấm áp, dù chỉ là giả tạo, cũng khiến tôi phát nghiện. Chị à, thời gian ở Pháp là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời tôi.”
Hắn tháo dây buộc trên cổ tay tôi, bế tôi lên đặt vào lòng mình.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, ướt đẫm, nhìn tôi như cầu xin: “Đợi tôi giải quyết xong Kỳ Minh Dương, chúng ta sẽ tự do. Chúng ta sẽ đến Pháp, mãi mãi bên nhau, có được không?”
Tôi nâng gương mặt hắn lên, đặt một nụ hôn lên trán hắn.
Ánh mắt tôi lại hướng ra cửa sổ đen kịt, đôi môi tôi nhếch lên thành một nụ cười không chút ấm áp.