SAU KHI HOÀ LY, PHÒ MÃ ĐÃ ÂN HẬN

Chương 01


Tất cả mọi người đều nói Thanh Dương công chúa điêu ngoa tùy hứng, nhất quyết muốn gả cho Kỷ Lang đại tướng quân.

 

Bọn họ không biết, sau khi hoà ly, đại tướng quân quỳ gối trước cổng Thanh Dương dầm mưa cả một đêm, cầu xin nàng trở về…

 

1

 

Thước gõ gõ xuống, nói về thiếu niên tướng quân Kỷ Lang vang danh thiên hạ; hai gõ, nói về Kỷ Lang tướng quân khải hoàn trở về lọt vào mắt xanh của Thanh Dương trưởng công chúa; ba gõ, nói về Thanh Dương trưởng công chúa kia điêu ngoa tùy hứng, nhất quyết muốn gả cho Kỷ Lang tướng quân……

 

Thu Nhi bên cạnh càng nghe mặt càng xanh, đôi mắt liếc qua len lén đánh giá ta, giọng cũng bắt đầu run rẩy: “Trưởng, trưởng công chúa, đám điêu dân kia đều là nói hươu nói vượn, ngài…”

 

Ta xua xua tay, xoa rớt vỏ ngoài màu đỏ của hạt đậu phộng trong tay, ném vào một cái bát lớn: “Khi nào Kỷ Lang đến?”

 

Thanh danh ngang ngược càn rỡ của ta đã sớm truyền đi khắp nơi, hoàn toàn không quan tâm lời những người trên phố nói. Thứ duy nhất có thể kích thích dây cung trong lòng ta, chỉ có hai chữ “Kỷ Lang”.

 

Thu Nhi nhìn bóng mặt trời một chút: “Kỷ tướng quân chắc cũng sắp hạ triều sáng rồi.”

 

Đã thành hôn nửa năm, đây là lần đầu tiên Kỷ Lang mời ta nghe kịch. Cho nên, cho dù hắn đến trễ hơn canh giờ đã hẹn thì ta cũng sẽ chờ.

 

Ta cúi đầu tiếp tục bóc đậu phộng, mãi đến khi bát lớn đã tràn đầy hạt đậu phộng, người của chúng ta mới đẩy màn cửa ra.

 

Thiếu niên nhược quán vừa mới chớm tuổi 20, ý lạnh ngưng kết giữa lông mày. Lúc nhìn về phía ta, hắn có hơi cau mày, sự mất kiên nhẫn không thể xóa hết chợt lóe lên trong đáy mắt.

 

Nếu không phải ta vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm thì đại khái cũng sẽ không phát hiện ra chút cảm xúc bị che dấu kia.

 

Ta cụp mi mắt xuống, đẩy bát lớn kia tới.

 

Kỷ Lang trước kia rất kén chọn, lúc ăn đậu phộng luôn muốn bỏ lớp vỏ ngoài màu đỏ kia đi. Ta chờ hắn nửa canh giờ, bóc một chén lớn, chỉ đợi đến lúc này vui mừng khôn xiết đưa cho hắn rồi nói một câu: “Phu quân, nếm thử xem.”

 

Hôm nay ta đã bỏ ra rất nhiều thời gian để ăn mặc, vẽ hoa điền hình hoa đào, dùng màu chàm, đánh son màu đỏ thẫm.

 

Giọng mềm nhẹ hơn rất nhiều, lúc nhìn về phía hắn cũng làm như ma ma đã dạy, đôi mắt ẩn chứa ánh sáng, muốn nói lại thôi…

 

Kỷ Lang cười nhạo một tiếng, hoàn toàn không nhìn ta: “Để trưởng công chúa đợi lâu rồi.”

 

“Không lâu, không lâu.” Ta nhìn hắn thẳng lưng, độ cong bên khóe môi gần như không khống chế nổi —— Anh tuấn tiêu sái, thiếu niên lang đẹp trai, nam nhi ưu tú như thế, là phu quân của ta.

 

“Hôm nay mời trưởng công chúa đến để nghe một vở kịch.” Hắn ngồi trên chiếc ghế khắc hoa, vẻ mặt lạnh nhạt.

 

Người kể chuyện lui xuống, đổi lại thành con hát tô son điểm phấn y y nha nha mở hát, vừa mở miệng ta đã biết Kỷ Lang muốn để ta nghe cái gì. Bọn hắn diễn về câu chuyện Côn Dương công chúa tiền triều không có con, cuối cùng phò mã cưới bình thê.

 

Không cần Thu Nhi nhắc nhở, ta cũng biết sắc mặt của mình lúc này tái nhợt cỡ nào. Người ngồi bên cạnh chính là thiếu niên ta thích, xưa nay hắn vẫn không thích ta, ta biết. Nhưng ta chưa từng nghĩ đến hắn sẽ làm nhục ta như vậy.

 

Không có con. Nguyên nhân không có con, chẳng lẽ không phải bởi vì hắn chưa từng đặt chân đến phòng của ta sao?

 

Ta cúi đầu, cứng rắn nuốt một hơi kia xuống. Ta không muốn cãi lộn với hắn, chí ít không thể cãi lộn trong tửu lâu rộn ràng này, nếu không mà truyền ra ngoài, hoàng đệ sẽ lại gây phiền phức cho hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.