Ngược lại với sự vui vẻ của Triệu Uyển Nhu, bên ngoài căn phòng tân hôn, Thái Lãnh Hàn đang đi như chạy, không dám dừng lại dù chỉ một bước. Hắn xoay người đi thẳng xuống phòng khách, sợ rằng chỉ một chút chần chừ thôi hắn sẽ đổi ý mà nhào trở lại phòng tân hôn mất.
Trước khi kết hôn Thái Lãnh Hàn đã nghĩ qua vấn đề này rồi, dù sao thì hắn cũng là ép hôn con trai nhà người ta. Nếu bây giờ hắn lại nổi thú tính mà cưỡng ép Triệu Uyển Nhu làm chuyện này nọ thì đừng nói cô sẽ hận hắn, ngay cả chính Thái Lãnh Hàn cũng sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình. Thế nên, ngay trước khi cử hành hôn lễ, Thái Lãnh Hàn đã đem hết đồ đạc của mình chuyển vào phòng khách. Tuy nhiên trong phòng ngủ hắn vẫn cố ý chừa lại một số vật dụng cần thiết. Thái Lãnh Hàn thật ra rất mâu thuẫn. Hắn không muốn Triệu Uyển Nhu vì có sự hiện diện của hắn mà cảm thấy không thoải mái, nhưng tâm tư hắn vẫn muốn để lại một ít đồ vật này nọ, như một con ch.ó nhỏ muốn đánh dấu địa bàn, cũng là muốn để Triệu Uyển Nhu phải cảm nhận được sự tồn tại của hắn trong cuộc sống của cô, dù chỉ là mơ hồ và mờ nhạt qua vài món đồ vật.
Thái Lãnh Hàn tắm rửa xong liền ra khỏi phòng tắm, rồi lấy từ tủ quần áo một bộ đồ ngủ để thay. Đầu nhức buốt, Thái Lãnh Hàn xoa xoa hai bên thái dương, mệt mỏi thở dài, vừa xoa hai bên thái dương vừa đi tới phòng bếp tìm nước uống.
Lảo đảo bước mấy bước đã tới phòng bếp, trong lòng Thái Lãnh Hàn thầm tiếc nuối đã không thể mua cho Triệu Uyển Nhu căn nhà rộng rãi, thoải mái hơn. Bây giờ hắn đã huy động vốn của công ty rất nhiều, không thể ngay lúc này lại mua thêm một căn biệt thự to. Đừng nói hiện tại hắn không còn đủ tiền, cho dù có đủ tiền, Thái Lãnh Hàn cũng không dám phung phí. Một là vì không muốn có thêm phiền phức không đáng có; hai là vì không muốn Triệu Uyển Nhu phải chịu thêm lời đồn đãi gì nữa, việc cô phải kết hôn với hắn đã gây xôn xao không nhỏ trong dư luận rồi.
Thái Lãnh Hàn thở dài, đứng ngẩn ra nhìn khoảng sân vườn là nơi bản thân hắn ưng ý nhất khi chọn mua căn nhà này. Mong là Triệu Uyển Nhu sẽ thích. Trong sân vẫn còn để trống, nhưng với một người có thú vui tao nhã như Triệu Uyển Nhu, cô có thể tùy ý trồng thêm hoa cỏ, cây cảnh.
Trong sân còn có nuôi một con chó, tên là Ha Ha. Con chó này là do Thái Lãnh Hàn nhặt về từ ven đường, nuôi đã nhiều năm, Thái Lãnh Hàn cũng rất thích nó, hắn thậm chí còn gọi nó là con và xưng cha, để cuộc sống đỡ phần hiu quạnh.
Tuy vậy, sáng mai Ha Ha phải bị đưa đi. Bởi vì… Triệu Uyển Nhu sợ chó.
Thái Lãnh Hàn uống xong cốc nước thì loạng choạng đi ra, vừa ra khỏi cửa thì thấy Triệu Uyển Nhu từ trên lầu đi xuống.
Triệu Uyển Nhu cũng vừa tắm rửa xong, thay một chiếc áo ngủ màu xanh nhạt. Lớp vải lụa tha thướt làm tôn lên vóc dáng mảnh khảnh của cô. Vài sợi tóc còn ướt bết vào gò má nõn nà và cái cổ tròn lẳng của cô, khiến cô chẳng khác gì một tiểu tinh linh bước ra từ trong truyện cổ tích.
Đáng tiếc, Thái Lãnh Hàn biết rõ hơn ai hết, hắn không phải là chàng hoàng tử hào hoa phong nhã để có thể xứng lứa vừa đôi sánh vai bên tiểu tinh linh kia. Hắn thậm chí còn chính là một tên quái vật xấu xa đã dùng thủ đoạn hèn hạ, bỉ ổi để cướp tiểu tinh linh về làm của riêng, tách rời cô khỏi thế giới bình yên và hạnh phúc. Ngay cả Thái Lãnh Hàn cũng cảm thấy tự khinh bỉ chính bản thân mình.