Thế là Triệu Uyển Nhu mở tủ lạnh ra, lấy thêm một trái chanh nữa. Cô nghĩ nghĩ một lát rồi lại mở tủ lạnh, lấy ra thêm hai trái chanh nữa. Sau đó, Triệu Uyển Nhu vắt hết toàn bộ nước chanh của cả ba quả chanh to tướng kia vào trong ly nước. Hừ, cô sẽ khiến cho Thái Lãnh Hàn chua đến c.h.ế.t luôn.
Sau khi đã trút hết số nước chanh vào kế hoạch trả thù vặt vãnh của mình, Triệu Uyển Nhu lại hít mạnh một hơi thật sâu, cố gắng nén cảm giác bồn chồn trong lòng xuống. Triệu Uyển Nhu nhìn về phía phòng khách, hít sâu một hơi, mạnh dạn cầm theo cái ly nước và chiếc bình thủy, bước từng bước dứt khoát đi đến căn phòng vẫn còn le lói ánh đèn kia.
Lúc Triệu Uyển Nhu đi ra khỏi phòng bếp, Thái Lãnh Hàn cũng đã sớm trở về gian phòng của mình. Khi Thái Lãnh Hàn đang ngồi gục gà gục gặc chống chọi với cơn khó chịu thì có tiếng gõ cửa vang lên khe khẽ. Trái tim của Thái Lãnh Hàn bỗng nhiên nhảy nhót tưng bừng trong lồng ngực. Căn nhà này, từ khi mua lại, trừ hắn ra cũng chỉ có bà giúp việc theo giờ gọi là thím Hai tới quét dọn vệ sinh và nấu nướng. Nhưng thím Hai chỉ làm việc theo giờ, xong việc sẽ rời đi ngay. Cho nên giờ này người gõ cửa chắc chắn không có ai khác ngoài Triệu Uyển Nhu cả. Trong đầu Thái Lãnh Hàn, hàng loạt suy nghĩ cứ nhảy ra tung tăng như múa.
[Đêm tân hôn, Uyển Nhu tự nhiên đến gõ cửa phòng của mình là có ý gì đây? Lẽ nào em ấy không muốn ngủ một mình trong phòng? Hay là em ấy muốn mình vào phòng để… ngủ cùng nhau?]
Những suy nghĩ linh tinh trong đầu của Thái Lãnh Hàn vang lên rành rọt bên tai của Triệu Uyển Nhu khiến cô có xúc động muốn xông vào, nện cả cái ly lên mặt của hắn. Thế nhưng Triệu Uyển Nhu đã kịp dằn lòng lại, kiên nhẫn gõ cửa. Bên trong phòng, Thái Lãnh Hàn gõ mạnh đầu một cái để trấn tỉnh rồi đi qua mở cửa.
– Có chuyện gì vậy?
– Anh có khó chịu ở đâu không? Vì sao lại không uống gì đó để giải rượu?
Thái Lãnh Hàn cố gắng để cho mình trông cực kỳ tự nhiên. Triệu Uyển Nhu cũng rất cố gắng để có thể cất giọng nhẹ nhàng nói chuyện với kẻ thù. Những lời dịu dàng của Triệu Uyển Nhu khiến Thái Lãnh Hàn sửng sốt. Hắn ngẩn người một lúc mới nói được câu đáp lại:
– À. Anh… ý tôi là, tôi không sao đâu. Em về phòng nghỉ ngơi đi.
Dù ngoài mặt đang tỏ ra vô cùng bình tĩnh và lạnh nhạt, nhưng thật ra trong lòng của Thái Lãnh Hàn đang kêu gào rất thảm thiết:
[Không đâu. Anh đang rất” có sao”mà, Uyển Nhu. Anh đau đầu lắm. Anh mệt mỏi nữa. Dạ dày của anh cũng không khỏe đây này. Anh muốn được ôm Uyển Nhu mà ngủ một giấc thôi… A… Thái Lãnh Hàn, sao mày lại hèn nhát như thế? Sao mày không dám nói thật cho Uyển Nhu biết cảm giác của mày vậy? Nhưng nếu mình nói ra, em ấy sẽ lo lắng… Thôi đừng nói, cố gắng chịu đựng một chút, đến sáng thì sẽ tốt hơn thôi. Đừng để Uyển Nhu cảm thấy mày là thằng yếu đuối. Mạnh mẽ lên, Thái Lãnh Hàn!]
Bên tai vang lên tiếng kêu gào ầm ĩ như thế, Triệu Uyển Nhu siết chặt cái ly thủy tinh trong tay, trong lòng thầm mắng gã ngốc bướng bỉnh lại còn thích ra vẻ sĩ diện.
Tuy vậy, ngoài mặt cô lại mỉm cười ngọt ngào, nhẹ nhàng nói:
– Uống rượu nhiều hay ít thì cũng sẽ khó chịu. Dù sao tôi cũng đã mang đến đây rồi. Anh uống một chút đi.
– Hả? À, ờ…
Thái Lãnh Hàn bị nụ cười của Triệu Uyển Nhu làm ngơ ngẩn, lắp bắp mấy từ vô nghĩa. Triệu Uyển Nhu mím môi nén cười, đặt cái ly thủy tinh vẫn còn âm ấm vào tay Thái Lãnh Hàn, tiếp tục nhẹ giọng nói:
– Còn nữa, dạ dày của anh không tốt thì đừng nên uống nước lạnh. Nếu muốn uống thì pha nước ấm mà uống. Tôi để đây nhé.