Thái Lãnh Hàn đứng ngẩn ra nơi cửa phòng, nhìn bóng dáng thanh tú của Triệu Uyển Nhu thoăn thoắt như một chú sóc con tiến về phòng bếp. Mãi một lúc sau Thái Lãnh Hàn mới chậm chạp hiểu ra dụng ý và sự quan tâm của Triệu Uyển Nhu dành cho hắn. Trong lòng của hắn mừng như điên. Thái Lãnh Hàn không quan tâm đến cái dạ dày đang đau đớn, cũng không quan tâm đến thân thể đã mệt mỏi rã rời, hắn lảo đảo chống tay vào tường, xiêu xiêu vẹo vẹo bước về phía phòng bếp, tầm mắt vẫn chưa từng rời khỏi thân hình yêu dấu đang di chuyển như con thoi ở nơi đó.
Triệu Uyển Nhu quả thật đang rất bận rộn. Cô chạy xuống tới căn bếp rồi mới nhớ ra mình đã mang bình thủy đựng nước nóng để ở phòng cho Thái Lãnh Hàn rồi. Nhưng lúc này, Triệu Uyển Nhu vẫn còn ngại ngùng, chưa muốn giáp mặt với Thái Lãnh Hàn. Thế nên cô không đi lên phòng để lấy bình thủy mà vặn một chút nước vào ấm và bắc lên bếp. Sau đó, Triệu Uyển Nhu đi đến tủ, lấy ra chai mật ong. Cô thầm ước lượng số nước và số chanh còn lại trong ly rồi cẩn thận đong thêm vài muỗng mật ong vào đó. Nước trong ấm đã nhanh chóng sôi lên, Triệu Uyển Nhu nhấc lấy ấm, chế một chút nước nóng châm thêm vào ly nước để hòa tan mật ong và giúp số nước kia ấm hơn lên. Lúc Triệu Uyển Nhu đang dùng muỗng để khuấy đều ly nước thì Thái Lãnh Hàn đã loạng choạng tiến vào.
Tầm mắt của Triệu Uyển Nhu chạm phải gương mặt tái nhợt của Thái Lãnh Hàn mà trái tim nhỏ bé của cô thót lên một cái, đau xót. Ở kiếp trước, Triệu Uyển Nhu đã chung sống với Thái Lãnh Hàn suốt ba năm dài đăng đẳng, ngay cả khi chỉ còn là một linh hồn trong suốt, Triệu Uyển Nhu cũng bám theo Thái Lãnh Hàn đến mấy tháng không rời. Thế nên, bộ dáng tái nhợt, rũ rượi này của Thái Lãnh Hàn đã khá quen thuộc với Triệu Uyển Nhu. Đó là dấu hiệu báo rằng Thái Lãnh Hàn đang đè nén cơn đau, thường là đau dạ dày. Trong lòng của Triệu Uyển Nhu bỗng hẫng đi một nhịp. Không phải vì Thái Lãnh Hàn đã uống ly nước chanh nhiều hơn mật mà cô đã làm nên khiến cơn đau dạ dày bị tái phát đấy chứ?
Lúc Triệu Uyển Nhu định thần lại thì cô đã buột miệng nói lên điều mình bận tâm suy nghĩ thành câu hỏi cho Thái Lãnh Hàn rồi. Thái Lãnh Hàn sửng sốt một chút rồi gắng gượng lắc đầu, lấp liếm, phủ nhận:
– Không đâu, đây là bệnh cũ của anh, à, của tôi. Không phải lỗi tại em. Đừng lo nghĩ nhiều.
Triệu Uyển Nhu mím môi, không tin tưởng một chút nào. Cô vẫn còn chưa quên những tiếng lòng mà Thái Lãnh Hàn tự làm “công tác tư tưởng” với chính hắn trong căn phòng ban nãy đâu. Ngẫm nghĩ một lát, Triệu Uyển Nhu quen đường thuộc nẻo, thuận tay mở tủ đựng thức ăn ở trong bếp, muốn tìm thứ gì đó để nấu nhanh cho Thái Lãnh Hàn lót dạ. Thế nhưng, lúc này trong tủ không có nhiều loại thức ăn như trong kiếp trước Triệu Uyển Nhu luôn nhìn thấy.
Triệu Uyển Nhu ngạc nhiên, đưa mắt nhìn quanh căn tủ trống trải. Cô nhớ rất rõ, trong kiếp trước, căn tủ này chất đầy những món ăn vặt, mì gói, mì ly cao cấp và đủ loại bánh ngọt luông được thay đổi thường xuyên nhiều loại với hạn sử dụng mới nhất. Tại sao lúc này trong tủ lại chỉ có vài gói cháo ăn liền chỏng chơ bơ vơ như thế này?
Thái Lãnh Hàn đứng tựa vào tường, cố gắng thở nhẹ để giảm bớt cơn đau thì thấy Triệu Uyển Nhu lục lọi trong ngăn tủ. Hắn ngập ngừng cất tiếng:
– Em… đói bụng sao?