Nụ cười của Thái Lãnh Hàn khiến không ít cô nàng nhân viên cảm thấy tâm hồn thiếu nữ nổi đầy bong bóng màu hồng đến khiến xuân tâm chao đảo. Đồng thời, đa số những nhân viên từng theo Thái Lãnh Hàn từ những ngày đầu lập nghiệp càng thêm vui mừng và xúc động. Tổng giám đốc của bọn họ cuối cùng cũng đã biết cười rồi.
Tuy nhiên, dáng vẻ vui cười khác thường của Thái Lãnh Hàn lại khiến cho Phương Hiệp Hòa hoang mang lẫn lo sợ. Lẽ nào việc sắp phải rời xa vợ mới cưới để đi công tác vào ngày mai đã khiến Tổng giám đốc của anh bị “sang chấn tâm lý” đến phát điên luôn rồi? Suýt nữa là Phương Hiệp Hòa đã gọi điện cầu cứu Lê Thiên Chi và kêu gào ép buộc Thái Lãnh Hàn phải tới bệnh viện khám bệnh. May mà Thái Lãnh Hàn đã mở lời hỏi anh ta về vấn đề cần phải mua quà gì để tặng mẹ vợ khi đi thăm bệnh.
Phương Hiệp Hòa len lén thở phào. Hóa ra là Tổng giám đốc sắp được đến diện kiến “gia đình vợ” nên mới mừng vui như thế, báo hại anh ta hốt hoảng hồi lâu. Để bù lại cho việc đã nghi ngờ Tổng giám đốc phát điên ban nãy, Phương Hiệp Hòa phát huy hết công năng của một thư ký tận tụy, liệt kê ra một bản danh sách dài gồm những món quà mà bố mẹ vợ của anh ta rất thích, theo nguyên tắc lấy bụng bố mẹ vợ của ta suy ra bụng bố mẹ vợ của người.
Nhìn bản danh sách quà tặng dài như cái sớ Táo quân mà Phương Hiệp Hòa đưa ra, Thái Lãnh Hàn quyết định vô cùng nhanh gọn và dứt khoát:
– Mua hết!
Phương Hiệp Hòa hà hốc mồm trong một giây rồi ngậm miệng lại, cam chịu. Mua hết số quà này đã là gì, Tổng giám đốc của nhà anh thậm chí còn vung hẳn mười tỷ ra cho gia đình vợ kia mà. Thế này chả thấm vào đâu. Phương Hiệp Hòa thấu hiểu rõ ràng, ngoan ngoãn gọi điện đến vài cửa tiệm quen, đặt mua quà theo tờ sớ của chính mình lập ra.
Rất nhanh đã đến buổi trưa, Thái Lãnh Hàn dồn hết công việc của cả hai ngày giải quyết trong một sáng, có chút choáng váng nên nhờ Phương Hiệp Hòa lái xe chở về. Sức khỏe của Tổng giám đốc là vô cùng quan trọng, Thái Lãnh Hàn không cần tìm cớ, cũng không cần nói thêm lần thứ hai, Phương Hiệp Hòa đã dùng tốc độ của một shipper chuyên nghiệp, nhanh như hiệp sĩ tia chớp, chỉ trong nửa tiếng anh đã gần như “đóng gói” Thái Lãnh Hàn mang về giao tận nhà.
Thái Lãnh Hàn quả thật đã thấm mệt. Suốt một tuần lễ trước đó hắn phải vừa đấu tranh với mấy ông bác hói đầu trong công ty để gom cho đủ mấy chục tỷ, vừa phải tất bật chuẩn bị cho đám cưới. Cả ngày hôm qua hắn phải đứng suốt trong buổi tiệc cưới, uống rượu cũng không ít, đến tối còn vì một cái bình thủy và một ly nước chanh mật ong giải rượu mà thao thức suốt đêm không ngủ. Sáng nay còn đón nhận niềm vui sướng bất ngờ từ thái độ của Triệu Uyển Nhu nên Thái Lãnh Hàn tạm quên hết mệt nhọc. Nhưng sau khi công việc đã tạm xong, cơ thể của hắn mới bắt đầu thấm mệt, rã rời rũ rượi như tàu lá héo, mặc cho Phương Hiệp Hòa khiêng, vác, kéo, đẩy…
Ấy thế mà, khi vừa vào đến phòng khách, Thái Lãnh Hàn đã tỉnh như sáo.
Bởi vì, nghe tiếng xe vào cổng, Triệu Uyển Nhu đã từ trên lầu đi xuống. Khi ấy cô mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng tươi, đơn giản nhưng tôn lên những đường nét của cơ thể và làm nổi bật làn da trắng ngần. Mái tóc đen dài xõa ra, uốn lượn mượt mà trông vừa đĩnh đạc lại vừa dịu dàng. Gương mặt thanh tú thoáng nét cười nhẹ nhàng khiến vẻ đẹp của cô vừa tươi sáng vừa thánh thiện chẳng khác gì một tinh linh bước ra từ trang sách.
Thái Lãnh Hàn ngắm vợ đến ngẩn ngơ. Phương Hiệp Hòa đã bỏ về từ khi nào hắn cũng không hay biết. Nhìn gương mặt đờ đẫn của Thái Lãnh Hàn, trong lòng Triệu Uyển Nhu thoáng xót xa. Hình như anh rất mệt mỏi. Cô nhẹ nhàng hỏi:
– Anh mệt sao? Có cần nằm nghỉ một chút rồi hãy đi không?
Câu nói tỏ vẻ quan tâm của Triệu Uyển Nhu như tiêm cho Thái Lãnh Hàn mấy mũi thuốc tăng lực. Hắn bỗng thấy bản thân tràn trề sức sống, hừng hực khí thế, vội vã đứng bật dậy, hiên ngang lẫm liệt cất tiếng:
– Không cần đâu! Chúng ta đi ngay thôi, kẻo hết giờ thăm bệnh.
Triệu Uyển Nhu gật đầu, tủm tỉm bước theo chồng ra sân. Thái Lãnh Hàn cố gắng ép bản thân dứt ánh mắt ra khỏi dung nhan của vợ, mạnh mẽ nện từng bước ra sân, nén lòng mở cửa xe và ngồi ghế tài xế.
Triệu Uyển Nhu ngoan ngoãn đứng chờ ở cửa. Một cơn gió thổi ngang qua, khiến mái tóc mềm mại của cô bị uốn lượn lay động. Triệu Uyển Nhu đưa tay lên vén mái tóc bị thổi đến bù xù của mình, mỉm cười đón cơn gió mát.
Lúc này Thái Lãnh Hàn lái xe đến trước cửa, lại một lần nữa ngẩn ngơ xuyên qua lớp kính xe mà ngắm Triệu Uyển Nhu. Dù chỉ đứng yên lặng một chỗ, nhưng Triệu Uyển Nhu lại có thể khiến cho người khác có cảm giác cao quý trang nhã.