Sau Khi Nguỵ Trang Vai Ác Sụp Đổ, Ta Bỏ Chạy Suốt Đêm

01: Thế giới 1 - Hắn có chút điên


Mặt trời treo lơ lửng, tiếng ve kêu râm ran….

Hôm nay là ngày một tháng chín, tựu trường tại thành phố. 

Ở cổng số một có biển cấm các loại xe. 

Xe riêng đi học của bọn trẻ đều bị chặn ở ngoài cửa, nhìn thoáng qua cũng không nhìn thấy. 

Không biết đã qua bao lâu, một chiếc Bentley màu sắc đột nhiên chậm rãi chạy tới. 

Bảo vệ thấy vậy liền thu lại lan can để cho chiếc xe tiện qua lại. 

Chiếc xe lướt qua đám đông, mơ hồ nhìn thấy một học sinh mặc đồng phục học sinh đang ngồi trên ghế. 

Có một phụ huynh nhìn thấy cảnh này đã tức giận hỏi: “Không phải nói ô tô cá nhân không được phép vào trường sao? Sao chiếc xe đó lại được?” 

“Gì vậy? Phân biệt đối xử à?” 

“Đều không phải là đưa đón con sao?” 

Tất cả đều là đưa con đến trường vào ngày đầu tiên đi học nhưng mình không thể lái xe vào trường, một số phụ huynh không thể chịu được nên đã tranh cãi với bảo vệ. 

Bảo vệ bấm lửa chỉ vào bóng dáng chiếc xe đang xa dần. 

“Tôi thấy rõ.” Anh ta nói: “Đó là xe của nhà họ Yến.” 

Tiếng ồn ào dừng lại. 

Những phụ huynh đang tranh cãi xung quanh cổng trường vào vài giây trước bỗng im bặt. 

…Nhà họ Yến? 

Họ nhìn nhau với ánh mắt phức tạp. 

Người ngồi trên ghế là người nắm giữ toàn bộ tài sản nhà họ Yến, người đã hiến tặng 5 tòa nhà liên tiếp chỉ để mở một số đặc quyền, cậu chủ Yến Thời Ngọc? 

Mặc dù cậu chủ này sẽ sống không được bao lâu. 

— Nhưng số mệnh thật tốt đẹp. 

 

*** 

 

Thời Ngọc ở trong xe đương nhiên không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. 

 

Cậu bấm vào hệ thống hiển thị thông tin nhiệm vụ của mình và đọc lại. 

Đây là thế giới bánh ngọt chữa lành từ hai chiều. Nhân vật chính kể về việc nhân vật thụ quen biết nhân vật công như thế nào rồi nên làm sao với sự cổ vũ của nhân vật công, từng bước chữa bệnh cho chàng trai, lấy lại sức mạnh của mình. 

Thời Ngọc là ký chủ của “hệ thống pháo hôi”, đóng vai chính là một chàng trai – một nhân vật phản diện pháo hôi với cuộc sống độc ác. 

Nhân vật phản diện pháo hôi tên là Yến Thời Ngọc, người thừa kế của nhà họ Yến ở thành phố A, thân phận tôn quý và gia cảnh xuất chúng. 

Tuy nhiên trời sinh yếu đuối, thường xuyên đến bệnh viện từ lúc mới sinh ra, một năm có 365 ngày thì cậu đã phải nằm viện hơn 100 ngày. 

Sau sinh nhật lần thứ mười hai, sức khỏe của Yến Thời Ngọc ngày càng trở nên tồi tệ, ba Yến đã đưa cậu đi tìm các bác sĩ khắp cả nước, nhận được lời nói thật. 

…Sống không đến hai mươi lăm tuổi. 

Kể từ đó, Yến Thời Ngọc hoàn toàn thay đổi, tính cách cũng trở nên bất định, dễ cáu gắt. 

Sau khi lên cao trung, càng tận lực chèn ép nhân vật thụ chính gia cảnh bần hàn nhưng thanh cao quật cường, bằng mọi cách. Cuối cùng kết cục của anh ta cũng không khá hơn là bao, trước khi anh ta 25 tuổi đã bị nhân vật công chính là người hộ thê cuồng ma coi như rác mà vứt, mà sau khi hắn c.h.ế.t thảm Yến gia cũng suy tàn, không còn một điểm nước hoa nữa.

Lúc Thời Ngọc xuyên qua là khoảng thời gian lớp 12. 

Mà một năm này, anh chỉ cần làm một chuyện, chính là bắt nạt nhân vật chính thụ. Cũng vừa vặn để lại bóng ma tâm lý không thể lành lại cho nhân vật chính thụ. Thời gian ngắn mà nhiệm vụ lại nặng. Thời Ngọc rũ mắt xuống, nghiêm túc suy tính biện pháp đối phó.

Một lúc sau, xe dừng trước khu dạy học. Giờ là lúc tan học, trên hành lang người ra người vào, nhìn thấy xe đen ngênh ngang đỗ dưới lầu không ít người ló đầu ra xem.

“ Quá khoe khoang!”

“ Trông không giống xe của giáo viên a… Ài, biển số xe nhìn quen quen.”

“ Còn phải nghĩ sao? Là vị thiếu gia mà nhà quyên tặng cho trường năm tòa nhà đấy.”

“ A, Yến Thời Ngọc hả…”

Tài xế không mở cửa sổ nên cũng không biết nhóm học sinh kia đang nói về cái gì.

Tiểu thiếu gia nhà họ từ nhỏ đến lớn đều là một người rảnh rỗi, tính khí lớn, tính tình kiêu căng, hận không thể chọc thủng trời, hai năm qua ở trường học chắc chắn cũng chưa từng sống yên ổn.

“ Thiếu gia, tới rồi.”

Anh ta nhìn vào kính chiếu hậu, ánh mắt ngưng lại.

Trên ghế sau xe, thiếu niên với dáng ngồi đoan chính chậm rãi ngẩng đầu. Trên người cậu mặc đồng phục quy định của nhà trường, đường cong của cần cổ sạch sẽ thon dài như ẩn vào dưới cổ áo, mái tóc vừa dày vừa đen rũ ở sườn mặt, ngũ quan xinh đẹp, mặt mày thon dài tinh xảo, nhất cử nhất dộng đều đẹp như một bức tranh.

Nói chung, những người sinh ra thân thể không tốt thì sắc mặt cũng sẽ không đẹp. Có thể là do tình trạng bệnh, hoặc suy yếu. Thời Ngọc cũng như vậy. Màu da cậu quá nhợt nhạt, trắng đến lóa mắt, lại tinh tế băng lãnh, mà mi, mắt, màu tóc, lại đen thuần, đen như nhiễm mực, màu sắc tươi sáng nhất trên khuôn mặt là đôi môi đỏ tươi kia, đỏ mọng, giống như nước dâu chảy ra khi bị nghiền nát.

Khuôn mặt hoạt sắc sinh hương như vậy, nhưng trên mặt, biểu cảm lại tối tăm lạnh nhạt, thận chí dung mạo còn tản ra một loại khí tức suy nhược khi bị bệnh. Nhưng lại không khiến người khác cảm thấy đáng tiếc, ngược lại làm cho người nhìn cảm thấy….

Xinh đẹp, yếu đuối tựa như một món đồ sứ tinh xảo quý giá, nhìn bề ngoài thì kiên cố không gì có thể phá được, nhưng thực chất chỉ cần chạm nhẹ một chút, sẽ bị phá hủy.

Tài xế lắc đầu một cái, đợi sau khi anh ta định thần lại, Thời Ngọc đã đẩy cửa xuống xe.

Trông nắng sớm thân ảnh thiếu niên dần đi xa, tinh tế mềm mại.

Anh ta dừng một chút, rồi nổ máy rời khỏi trường học.

Nhưng lại có chút phân tâm.

─── trước kia thiếu gia, cũng như thế này sao?

 

 

Thời Ngọc đeo cặp sách, cẩn thận thuận theo thiết lập của người đó, trên mặt không mang theo biểu cảm gì đi trên hành lang ồn ào huyên náo. Những nơi cậu đi qua đều cực kỳ yên tĩnh. Có hai nữ sinh vốn đang đứng ở giữa hành lang cười đùa, bất động nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt thẳng thừng, không che giấu chút nào.

Xem ra nguyên chủ thật sự không được chào đón, ngay cả đền trường học cũng bị người khác dùng ánh mắt cảnh cáo. Thời Ngọc tùy ý nghĩ.

Lớp 12 ban 7 nằm ở cuối dãy hành lang.

Rõ ràng là ngày đầu tiên đi học, nhưng không có tiếng đùa giỡn nói chuyện, an tĩnh đến mức có chút quỷ dị.

Thời Ngọc vốn còn muốn thẻ hiện phong cách của nhân vật phản diện, dùng chân đá bay cửa, nhưng cửa lại đang mở, cho nên cậu chỉ có thể thất vọng đè lại suy nghĩ này.

Hệ thống trốn trong bóng tối yên lặng quan sát cậu lúc này mới mở miệng nói: “Kí chủ, không phải tất cả ác bá đều dùng chân đẻ mở cửa đâu.”

Nghe thấy giọng của nó, Thời Ngọc sững sờ: “ Hệ thống?”

“ Ừm,” Hệ thống đáp lại một tiếng, rồi tiếp tục lời vừa nói: “ Ví dụ như Yến Thời Ngọc.”

“ Vì sao?”

Hệ thống nói: “ Bởi vì cậu ta bị bệnh.”

… A, đúng.Thời Ngọc nhớ rằng, Yến Thời Ngọc bị bệnh, không thể vận động mạnh. Mà cậu ta lại rất trân trọng cuộc sống của mình, loại vận động mạnh như đạp cửa này, hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của cậu ta.

Khó trách cuối cùng còn có thể sống đến hai mươi ba tuổi.

Sau khi suy nghĩ về việc này, Thời Ngọc rũ mắt xuống, bước vào lớp học với vẻ mặt bình tĩnh. Vẫn không có bất kỳ âm thanh gì, không có ai chào đón cậu, cũng không có ai đến gần cậu.

Đám người lớp 12 ban 7 sau khi trông thấy hắn đồng loạt sững sờ tại chỗ, tròn mắt ngạc nhiên.

Đây là… Yến Thời Ngọc?

Chỉ không gặp một cái nghỉ hè, mà thiếu niên này giống như biến thành người khác. Dung mạo đẹp đẽ mỹ lệ, nước da trắng nưh tuyết, mái tóc đen như lông quạ rủ xuống trước mắt, che khuất đi khí tức mệt mỏi vì bị bệnh giữa lông mày, rõ ràng khí chất vẫn u ám như trước, nhưng lại làm cho người ta không thể rời mắt. Khác hoàn toàn so với trước đây… Xinh đẹp. Phá lệ yếu ớt xinh đẹp

Sau khi tìm được chỗ ngồi của mình dưới sự chỉ huy của hệ thống, Thời Ngọc vững vàng ngồi xuống.

Những cái nhìn chằm chằm vô thanh vô tức tiếp tục.

“ Ta thật sự không được hoan nghênh.”

Hệ thống ậm ừ đồng ý, “ Không sai, tiếp tục duy trì.”

Hôm nay là ngày đâu tiên đi học, có lên lớp hay không còn phải tùy thuộc vào sự sắp xếp của giáo viên. Hai tiết đầu bận báo cáo, nên không có lớp.

Thời Ngọc cầm lấy, đưa mắt nhìn thời khóa biểu, tiết sau là lịch sử, cậu tìm sách lịch sử trong giá sách, bỏ lên trên bàn.

“ Yến, Yến ca?”

Một câu đánh vỡ sự yên tĩnh.Thanh âm truyền tới từ ghế phía sau, vị trí của nguyên chủ ở bên trong bàn thứ hai đếm ngược từ dưới lên, chỗ bên cạnh có người, nhưng người không có ở đây, chỉ có một chồng sách chỉnh chỉnh tề tề đặt trên mặt bàn.

Cậu quay mặt sang: “Ân?”

Thấy cậu quay đầu lại, thiếu niên ngồi ghế phía sau lập tức lùi ra sau một khoảng cực lớn, suýt nữa đυ.ng vào tường, mặt có chút đỏ bừng, nhìn cậu chằm chằm không lên tiếng… Ánh mắt nhìn chằm chằm, nhìn đến mức khiến người cảm thấy không thoải mái.

Thời Ngọc nhíu mày, nhấn mạnh: “ Làm sao?”

Nam sinh dường như cũng nghe ra trong giọng cậu có chút không vui, vội nói:

“ Không có gì….. Chính là, chính là sao hôm nay anh tới muộn như vậy.”

“Tôi tới muộn sao?” Thời Ngọc mặt không chút biểu cảm nói: “Tôi muốn đến lúc nào thì đến.”

Nam sinh nghe thấy khẽ giật mình, nửa ngày mới ngượng ngùng gật đầu:

“…Đúng, đúng vậy.”

Trong phòng học không biết đã khôi phục bình thường từ bao giờ, tiếng nói chuyện vang lên khắp nơi, thưa thớt.

Thỉnh thoảng có một số ánh mắt lơ lửng không cố định quét tới, dừng lại mấy giây, lại vội vàng dời đi. Nam sinh ngồi phía sau một lúc lâu không lên tiếng.

Thời Ngọc không có việc gì để làm, cũng không thể OOC* trò chuyện với các bạn học khác.

(*): có nghĩa “Out Of Character”, dịch sang tiếng Việt là “Không hợp với tính cách”. Từ này là từ thường dùng để đề cập đến lĩnh vực diễn xuất, diễn viên. Khi nói OOC là nói đến việc không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó.

Thế là cậu rút ra một tờ khăn ướt, lau mặt bàn và cạnh bàn đã bị phủ một màu xám.

Một giây sau, nam sinh sau lưng đã phát hiện ra cậu đang làm gì, cả kinh nói:

“Chờ một chút, Yến ca! Không phải Thẩm Thác đã giúp anh lau bàn rồi sao?!”

Thẩm Thác?…Nhân vật thụ chính?

Thời Ngọc: “….?”

Cậu sửng sốt, trong đầu hệ thống nói thật nhanh: “ Còn không bỏ khăn giấy xuống!”

Thời Ngọc lập tức bỏ khăn giấy xuống, bất giác nhướng mày.

….Hỏng.

Cái bàn của nguyên chủ thế mà bị Thẩm Thác nhận thầu sao?”

Nam sinh ngồi phía sau giống như phát hiện ra đại lục mới, lập tức hét lớn: “

Tiểu tử Thẩm Thác này mẹ nó thích ăn đòn đúng không?! Bàn của mình ngược lại được dọn dẹp rất sạch sẽ!”

Thời Ngọc liếc mắt nhìn cái bàn sạch sẽ gọn gàng bên cạnh mình.

─── Hóa ra đây là vị trí của Thẩm Thác.

Nguyên chủ ức hϊếp Thẩm Thác ở mọi mặt, coi thường xuất thân của Thẩm Thác, đồng thời lại ghen ghét Thẩm Thác có tương lai tươi sáng, nên liền dùng đủ chuyện vụn vặt để làm hao mòn ý chí của Thẩm Thác. Cậu ta muốn làm cho Thẩm Thác sa đọa, c.h.ế.t lặng. Nhưng Thẩm Thác từ đầu đến cuối chưa bao giờ cúi đầu trước cậu ta. Tất cả sự nhẫn nại và thuận theo, đều là ngộ biến tùng quyền**.

(**):Gặp biến cố thì phải tùy tình thế, hoàn cảnh mà xử lí sao cho hợp.

Là vì tương lai của bản thân, cắn răng mà chịu khổ.

Trong lòng Thời Ngọc xem qua cốt truyện một lần nữa, nhưng trên mặt không có chút biểu tình nào, chỉ là uất khí giữa lông mày theo lời nam sinh mà dần trầm xuống.

Nam sinh thấy thế, giọng điệu càng trở nên kích động:

“ Yến ca! Sáng nay Thẩm Thác đến sớm, vừa lau bảng đen vừa quét sàn, còn tới phòng làm việc giúp giáo viên điền bảng biểu, kết quả vậy mà lại không dọn dẹp chỗ ngồi cho anh ?!”

“ Chỉ sau một cái nghỉ hè thôi, mà lá gan của cậu ta càng ngày càng lớn! Trong mắt có còn chúng ta hay không?!”

“ Nếu anh muốn chúng ta liền thu thập cậu ta một trận, để cậu ta nhớ thật lâu! Để xem lần sau cậu ta còn dám quên không!”Ân? Nam sinh này có thù với Thẩm Thác sao?” Nghe đến đó, Thời Ngọc nhịn không được hỏi hệ thống trong lòng.

Hệ thống trả lời: “ Thiết lập nhân vật. Cậu ta giống với cậu, thiết lập nhân vật phản diện.”

… Thì ra là như vậy.

Tất cả đều là người đoản mệnh a. Cảm khái một câu, Thời Ngọc không nghĩ thêm nữa, quay đầu nghiêm túc nghe nam sinh nói chuyện. Thuận tiện từ lười nói của nam sinh có thể suy đoán ra trạng thái ngày thường ở chung của nguyên chủ với Thẩm Thác. Cậu nghe tới mức có chút tập tủng, lông mày mảnh khảnh nhíu lại, tự hỏi đối sách tiếp theo.

Ngoài cửa, Thẩm Thác mang theo ấm nước đi vào, liền nhìn thấy một màn này. Thiếu niên mặc đồng phục sạch sẽ nghiêng người sang một bên, lông mi đen rậm như lông quạ phủ bóng lên trên mặt, không nhìn ra cảm xúc, nhưng nam sinh phái sau cậu ta lại rất cao hứng, miệng nói rất nhanh, mơ hồ có thể nghe thấy hai chữ “ Thẩm Thác”.

Cậu lắc đầu một cái.

Một giây sau, trong mắt lướt qua một tia hàn khí.

…. Tới vì cậu.

Sau đó, nó sẽ là một sự sỉ nhục không thương tiếc. Cậu bị công kích từ gia thế đến ngoại hình. Cậu cực kỳ chán ghét Yến Thời Ngọc, vô cùng quen thuộc với bộ dạng này của cậu ta. Một số người có hình dạng con người. Nhưng bên trong lại dơ bẩn vô cùng. Che đậy lãnh ý chợt lóe lên trong mắt, nam sinh tóc đen trầm mặc mang theo ấm nước trở lại chỗ ngồi.

Cậu ta vừa bước vào lớp, tiếng nói chuyện trong lớp dần nhỏ đi. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào cậu ta, nhìn cậu ta, lại nhìn Yến Thời Ngọc. Ai cũng biết là Thời Ngọc rất ghét Thẩm Thác năm học nào Thẩm Thác cũng phải làm việc dưới trướng Thời Ngọc để kiếm ăn, Thời Ngọc cao hứng, thì Thẩm Thác có thể sống yên ổn mấy ngày, nếu Thời Ngọc không cao hứng, Thẩm Thác liền tiêu đời. Nhưng hôm nay có chút kỳ quái, đến tận lúc Thẩm Thác ngồi vào chỗ của mình, Thời Ngọc cũng không gây khó dễ.

Các bạn học liếc nhau, nghi ngờ trong mắt không thể che giấu được.

Lương Vĩ cũng ngốc luôn, dừng một chút, vẫn không cam lòng ngậm miệng lại. Khung cảnh bỗng chốc an tĩnh.

Thiếu niên da trắng tóc đen vẫn bất động như cũ.

Cậu khẽ nhướng mi, ánh mắt bình tĩnh rơi vào người nam sinh bên cạnh, không biết đang nghĩ gì, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn.

Không tập trung ngoài dự đoán của mọi người.

… Chuyên chú, khiến người khác mười phần khó chịu.

─── Chỉ là một tiểu tử vừa dơ vừa thúi, Yến Thời Ngọc nhìn cậu ta chăm chú làm gì.

Không cam lòng đứng ngoài nhìn một màn này, các bạn học không hẹn mà cùng nghĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.