Sau khi nhìn thấy tơ hồng, tôi thuê định mệnh giúp mình cua trai

Chương 1


Trên đường phố, theo sợi chỉ đỏ vươn ra từ cổ tay, tôi nhìn thấy người ở đầu dây tơ hồng của mình.

Người kia mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu vàng nổi bật, miệng ngậm một điếu thuốc, mí mắt cụp xuống, uể oải ngồi trên vỉa hè.

Còn chiếc xe máy đồng màu bên cạnh đã khẳng định thân phận shipper cao quý của anh ta.

Tôi chớp mắt không chắc chắn, lại cúi đầu lắc lắc sợi chỉ đỏ trên cánh tay.

Ngay sau đó, sợi chỉ đỏ quấn quanh cổ tay anh ta cũng theo đó mà giật giật.

Hít sâu một hơi.

Chết tiệt!

Anh chàng kia vậy mà lại là chồng tương lai của tôi?!

Tôi xách nửa quả dưa hấu vừa mua đi tới, muốn nhìn rõ mặt người này.

“Xin chào, tôi là…”

“Tránh xa tôi ra.”

Lời nói chưa dứt đã bị cắt ngang, nụ cười đông cứng lại trên mặt.

Người gì thế này!

Tôi bực bội quay đầu bỏ đi, định bụng về nhà sẽ dùng kéo cắt đứt sợi tơ hồng trên cổ tay.

Người đàn ông thô lỗ này, cho không tôi cũng không cần!

Đang nghĩ ngợi, chuông cửa nhà đột nhiên vang lên hai tiếng.

Tôi chạy tới mở cửa, liền nhìn thấy một bóng người vàng chóe xuất hiện trước mặt.

Tay đưa ra.

Vẻ mặt ngạo mạn, “Giao đồ ăn ngoài số 502.”

Sợi chỉ đỏ vô hình lại một lần nữa kết nối với anh ta.

Âm thầm nhắc nhở tôi, anh ta chính là chân mệnh thiên tử của tôi.

Lần này tôi rốt cuộc cũng có thể nhìn kỹ mặt người kia.

Mắt một mí nhưng mắt rất to, đuôi mắt hơi cụp xuống, đúng là kiểu mặt chán đời đang thịnh hành.

Sống mũi cao thẳng, da dẻ dù bị nắng gió phơi nắng nhưng vẫn trắng trẻo, đường xương hàm rõ ràng.

Trông thì đẹp trai đấy, nhưng tính tình có vẻ hơi kém.

“Lấy hay không?”

“Lấy.”

Tôi vội vàng nhận lấy, định mở lời cảm ơn và bày tỏ sự thân thiện lần hai, kết quả người này quay đầu bỏ đi.

Không thèm đánh rắm một cái.

Tôi chậm rãi mở điện thoại.

Tìm thấy thông tin của shipper.

Trình Vọng.

Ừm… Nhân tiện cho một đánh giá kém.

Lý do?

Khuôn mặt này khiến tôi nhìn mà không vui.

Chuyện tôi có thể nhìn thấy tơ hồng phải kể từ một tháng trước.

Thi đại học xong, tôi cũng a dua theo mọi người đi phẫu thuật laser mắt cận thị.

Cùng lúc nhìn rõ thế giới, tôi phát hiện ra mình còn có thêm một “khả năng đặc biệt”, có thể nhìn thấy sợi tơ hồng của mỗi người.

Khi hai người “định mệnh” đứng trước mặt tôi, sợi chỉ đỏ ở cổ tay của họ sẽ quấn lấy nhau.

Ngược lại sẽ không có động tĩnh gì.

Tôi đã âm thầm thử nghiệm rất nhiều lần, độ chính xác lên tới 100%.

Chỉ có điều hôm nay, tôi bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của “siêu năng lực” của mình.

Tôi, một tân sinh viên đại học.

Nền móng quốc gia, trụ cột xã hội, sao có thể dây dưa với loại người bất lịch sự này được.

Nhất định là có chỗ nào đó sai rồi.

Để tránh gặp lại Trình Vọng, cả kỳ nghỉ hè tôi đều nhịn không dám gọi đồ ăn ngoài.

Tôi tin chắc rằng chỉ cần tôi chủ động tránh mặt, thì Nguyệt Lão cũng không làm gì được tôi.

Kiên trì đến tháng 9, tôi chuẩn bị khởi hành đi Bắc Kinh nhập học.

Trước khi đi, tôi gửi tin nhắn cho đàn anh Từ Xuyên.

“Đàn anh, 9 giờ em đến ga Bắc Kinh.”

Đối phương trả lời rất nhanh, “Được, anh đi đón em, trên đường cẩn thận.”

Chỉ một câu nói ngắn ngủi mà tôi đọc đi đọc lại rất nhiều lần.

Từ Xuyên là đàn anh cấp ba của tôi.

Học thần của trường chúng tôi.

Năm đó thi đại học toàn tỉnh đứng thứ 12.

Cũng là người tôi thích.

Lần này anh ấy đến đón tôi, tôi chính là muốn nhân cơ hội thử nghiệm một chút.

Từ Xuyên có phải là chân mệnh thiên tử thực sự của tôi hay không. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.