Sau Khi Nữ Chính Trong Truyện ngược luyến nghe Được Tiếng Lòng Của Kế Mẫu

Chương 01


Từ trước đến nay vẫn luôn ghét bỏ ta nhưng gần đây ta lại có thể nghe được tiếng lòng của nàng.

 

Nàng nhìn ta, trong mắt luôn nở nụ cười dịu dàng.

 

“Nữ nhi của ta xinh đẹp, tính tình nhu mì, quả không hổ danh là nữ chính trong truyện ngược luyến.”

 

Phụ thân định đưa ta vào cung dự tuyển, nàng liền nhìn phụ thân với vẻ chán ghét.

 

“Tên Hoàng đế khốn nạn đó có gì tốt? Nữ nhi của ta vào cung rồi sẽ bị tính kế, bị s//ảy thai, rồi bị đày vào lãnh cung, chỉ nghĩ đến thôi là lòng ta đã đau như cắt.”

 

Khi nàng nhìn thấy thư cầu hôn của Vương phủ Cảnh Vương, nàng kích động đến nỗi tay run rẩy.

 

“Hồi đó vì một câu nói của nữ nhi ta mà cứu mạng Cảnh Vương, sau khi nàng mất, Cảnh Vương vì nàng mà gie//t che//t tên Hoàng đế khốn nạn đó, cuối cùng bị vạn tiễn xuyên tim mà che//t, đôi uyên ương chỉ gặp nhau một lần mà số phận bi thảm như vậy, lúc đọc sách ta đã khóc đến che//t đi sống lại…”

 

1

 

Ta là đích trưởng nữ của phủ Tướng quân, tên là Thẩm Vãn Ngưng nhưng lại không thừa hưởng được khí khái oai hùng, tính tình lại mềm yếu.

 

Kế mẫu của ta là Nghiêm Cẩm Phù, xuất thân từ phủ Thượng thư, tính tình cay nghiệt, năm hai mươi hai tuổi gả cho phụ thân ta làm tục huyền*.

*vợ kế.

 

Gần đây, ta phát hiện kế mẫu của ta có điều bất thường.

 

Dạo gần đây, nàng không thích mặc gấm vóc lụa là sang trọng của quý phụ nhân nữa, mà đổi sang mặc y phục màu nhạt, năm nay nàng đã ba mươi hai tuổi, cách ăn mặc như vậy khiến nàng trông trẻ không hơn ta là bao.

 

Năm ta tám tuổi, nàng vào phủ, từ nhỏ ta đã lớn lên dưới sự áp bức của nàng nhưng gần đây nàng lại đột nhiên thay đổi tính tình.

 

Ánh mắt ghét bỏ trở nên trìu mến, khóe môi cong lên, luôn nở nụ cười, ta còn luôn nghe thấy trong lòng nàng nói những lời kỳ quái.

 

Dùng lời trong lòng nàng mà nói, lúc này nàng đang không nhịn được mà cười như di mẫu*.

Di mẫu: em gái của mẹ

 

Nhưng nàng không phải di mẫu, mà là chủ mẫu.

 

Gần đây nàng đối xử với ta rất tốt, nhìn thấy dáng vẻ như trúng tà của nàng, ta không nhịn được mà quan tâm nàng đôi câu:

 

“Dạo này mẫu thân cảm thấy có gì không ổn không? Có cần nữ nhi cùng mẫu thân đến miếu ngoài thành để trừ tà không?”

 

Nàng vỗ tay ta, cười nói: “Đứa trẻ ngốc này, hiện tại mẫu thân đối xử tốt với con thì có gì không tốt?”

 

Sau đó ta lại nghe thấy tiếng lòng của nàng: “Ôi trời ơi, nữ nhi thật là xinh đẹp, lại tốt bụng, ta đối xử tốt với nàng, nàng đều nhớ hết, ai dám nói nàng thánh mẫu, ta sẽ tát cho hắn một cái.”

 

Ta nhíu mày: “Mẫu thân, dạo này nữ nhi luôn nghe thấy…”

 

Nghiêm Cẩm Phù tỏ vẻ phấn khích, môi nàng không nhúc nhích nhưng ta lại nghe thấy tiếng lòng của nàng:

 

“Nữ nhi muốn tâm sự với ta à, đi thôi.”

 

Sau đó nàng kéo tay ta, đi về phía đình nghỉ mát.

 

Nàng bước đi rất nhanh, không hề có chút phong thái của các tiểu thư khuê các mà trước đây nàng vẫn luôn tự nhận.

 

Nàng vừa kéo ta đi, vừa quay đầu dặn dò nha hoàn: “Như Ý, đi chuẩn bị chút hạt dưa, điểm tâm, mứt, hôm qua tiểu phòng bếp làm món băng tằm sữa chua rất ngon, mang lên cho tiểu thư nếm thử.”

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.