Tôi, Đồng Mạt, là một con chim hoàng yến hết sức có trách nhiệm với công việc.
Bốn năm trước, Thương Thi Vũ, thái tử gia Bắc Kinh đang đi khảo sát thị trường ở một trấn nhỏ, anh ấy đã cứu tôi chỉ còn chút hơi tàn trong đêm mưa to đó.
Lần giải cứu này, liền cứu tôi lên đến trên giường của anh ta luôn.
Mọi người trong vòng đều nói Thương Thi Vũ là một người cực kỳ vô tâm, bạn nữ đi bên người cũng sẽ không bao giờ xuất hiện lần thứ hai.
Nhưng anh ta đã nuôi dưỡng tôi trong căn biệt thự cao cấp thế kỷ suốt bốn năm.
Tổng số ngày đêm là năm ngàn lần.
Nhờ sự phù hộ của tổ tiên dưới chân hoàng thành, cuối cùng tôi cũng tiến vào giới thượng lưu, thường xuyên đi mua sắm với các tiểu thư, các phu nhân nhà giàu ở trung tâm thương mại.
Không có việc gì, bọn họ đều đang tự chọn quần áo cho mình.
Mà tôi dựa vào sự chuyên nghiệp của mình, chọn quần áo tối nay cần mặc theo yêu cầu của thái tử gia.
Tôi vừa quẹt thẻ mua món đồ lụa thì điện thoại báo có tin nhắn:
[Giá quá rẻ, cảm giác không tốt, đổi lại.]
Người đàn ông này cũng tham gia giám sát luôn sao! Yêu cầu cao quá đi!
Anh ta đang là kim chủ baba của tôi, tôi nhịn!
Khi tôi đang hăng hái chọn món đồ thứ hai, chợt nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ xinh đẹp trên bảng quảng cáo gần đó.
Bên dưới ghi.
Người phát ngôn: Lục Minh Tuyết.
Tôi vô thức đọc lại cái tên thêm một lần nữa, trong đầu tôi chợt vang lên một âm thanh máy móc.
Nó nói tôi đã kích hoạt từ khóa mấu chốt, cũng nói với tôi rằng, tôi là nữ phản diện độc ác trong cuốn tiểu thuyết Manh Bảo Của Bá Tổng.
Bởi vì quá mức khiếp sợ, tôi không nhớ rõ những tình tiết khác, ngoại trừ việc tôi, nhân vật nữ phụ, vậy mà lại sinh một cô con gái.
Vô nghĩa!
Thương Thi Vũ mỗi lần quan hệ với tôi đều có sử biện pháp tránh th a i, làm sao tôi có thể mang th a i được?
Đây là thủ đoạn lừa đảo mới nhất ở Myanmar hả?
Kết quả là, sau khi mua sắm trở về biệt thự, tôi nhìn thấy cháu gái nhỏ của quản gia Lưu đang chơi với bộ đồ may vá trong phòng ngủ.
Tay nhỏ của cô bé chọc đến run lên, dùng kim chỉ xâu “áo mưa” thành một dây dài.
Rõ ràng, những cái “áo mưa” được sử dụng trước đây, đã bị lủng theo cách này.
Tôi: ???
Chả lẽ tôi bị tác giả “chơi” xoay vòng?
Tôi không khỏi rơi vào trầm tư.
Ý nghĩ này kéo dài đến tận đêm khuya.
Tôi thậm chí không biết khi nào Thương Thi Vũ đã về nhà lúc nào.
Anh đi tắm, thân hình gầy gò khỏe mạnh từ bên kia chiếc giường lớn nghiêng người qua
Hơi nước ấm áp và nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống sau gáy khiến tôi lập tức trở về thực tại.
“Em đang nghĩ gì đó?”
Giọng của Thương Thi Vũ hơi khàn, phát ra giọng mũi lười biếng.
Đây là một biểu hiện cảm xúc nhỏ khi anh ấy xúc động.
Anh ấy đã quen với việc chủ động.
Mỗi lần anh nói, anh đều muốn tôi nhượng bộ trước.
Nhưng dù tối nay kỹ năng của anh ấy có tốt đến đâu, tôi vẫn cứ bị phân tâm.
Thương Thi Vũ rõ ràng là không hài lòng, anh ấy dùng đôi bàn tay to lớn nắm lấy eo tôi, bế tôi lên ngực, nằm sấp xuống.
Tôi cảm thấy nhột nhột, cuối cùng cũng mở được đôi mắt ướt đẫm:
“Anh ơi…”
Thương Thi Vũ ban đầu cau mày không hài lòng, nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương của tôi, anh vẫn nhỏ giọng dỗ dành:
“Em yêu, có chuyện gì vậy? Em không vui thì nói cho anh biết có được không?”
Tôi nghĩ đến âm thanh máy móc chiều hôm đó trong đầu, không khỏi buột miệng:
“Không, chỉ là… sau này anh có kết hôn không?”
Theo lời nhắc của cốt truyện do giọng nói máy móc đưa ra, tôi là nữ phản diện muốn kết hôn với nam chính Thương Thi Vũ.
Những ngày đầu, Thương Thi Vũ tuy hào phóng bao nuôi tôi nhưng anh ấy chỉ muốn giải quyết nhu cầu sinh lý với tôi.
Điều anh thực sự quan tâm chính là nữ chính Lục Mình Tuyết đang chật vật trong làng giải trí ở nước ngoài.
Một khi Lục Minh Tuyết Tuyết trở về Trung Quốc, cô ấy sẽ thu hút mọi sự chú ý của anh ấy và anh ấy không còn nhìn thayy tôi nữa.
Trên thực tế, những điều này đã được báo trước trong cuốn sách.
Ví dụ như khi tôi ngỏ lời cầu hôn, anh ấy sẽ trở nên lạnh lùng.
Quả nhiên, khi tôi hỏi, giọng nói của Thương Thi Vũ lập tức trở nên lạnh lùng, không có một chút ấm áp:
“Đừng đề cập đến việc kết hôn với anh.”
“Sau này anh không muốn nghe hai chữ này.”
Nói theo cốt truyện từng chữ một.
Có vẻ như tôi, nhân vật nữ phụ, không cần phải chạy trốn.
Tôi lập tức nản lòng, không biết là tôi thất vọng vì anh nói như vậy hay tôi mừng vì đã biết sớm.
Tuy nhiên, làm nữ phụ cũng không sao, dù sao từ nhỏ tôi đã là người không quan trọng.
Đêm đó, sau khi Thương Thi Vũ ói xong, anh ấy rời khỏi giường, không quay lại phòng ngủ chính để ngủ với tôi.
Sáng hôm sau, tôi nghe mẹ Lưu kể rằng anh ấy đã hút thuốc suốt đêm trong phòng làm việc.
Sau đó nửa tháng sau anh ấy cũng không về nhà.
Tôi có thời gian rảnh để lướt weibo.
Đang suy nghĩ về nơi định cư sau khi rời khỏi đây.
Đột nhiên tôi bắt gặp hình ảnh mùa xuân trên đảo, và tôi đã đưa ra quyết định trong tiềm thức.
Nhưng rồi tôi nghĩ lại, tôi là một nhân vật nữ phụ không thể thoát khỏi việc bị bỏ rơi một cách tàn nhẫn.
Tôi vẫn cần phải tiết kiệm tiền trong thẻ của mình.
Tôi tức giận gõ ngay và bình luận:
[Đắt quá, tôi không đủ tiền mua! 】
Kết quả là một giờ sau, tôi nhận được khoản chuyển khoản một triệu tệ từ Thương Thi Vũ.
TÔI:?
Đồ khốn kiếp, sau khi nói không kết hôn nửa tháng không gặp lại, hắn cho rằng gửi tiền sẽ có ích sao?
Ngay sau đó, thông tin chuyển khoản liên tục hiện lên, một triệu, một triệu, một triệu…
Tổng cộng đã chi 19,99 triệu tệ.
–Rất hữu ích để kiếm tiền.
Tôi lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa, trang điểm tinh tế rồi đi ra ngoài.
Tôi cũng không quên mua món súp gà trông như tôi tự nấu ở ngoài đường.
Khi lên đến tầng cao nhất của công ty, tôi nghe thấy những cuộc trò chuyện qua cánh cửa văn phòng hé mở.
“Minh Tuyết sắp về Trung Quốc rồi, cậu biết không?
“Ừ.”
Đó là giọng nói lạnh lùng của Thương Thế Ngọc.
“Ừ, chắc chắn cô ấy đã nói với cậu rồi chứ gì. Nhưng mà, hình như cô ấy đã biết về con chim hoàng yến nhỏ mà anh đang nuôi…”
Giọng nam còn muốn nói thêm gì nữa thì bị Thương Thi Vũ cắt ngang:
“Không sao đâu, tôi sẽ lo việc đó.”
Tôi đã bị sốc.
Muốn xử lý tôi?
Tôi muốn tiếp tục nghe lén nhưng bị thư ký phía sau cắt ngang.
Cánh cửa văn phòng mở ra và người đàn ông vừa nói chuyện bước ra ngoài.
Chắc là bạn của Thương Thi Vũ, người học cùng anh ta ở Đại học Bắc Kinh, tôi đã thấy trên báo giải trí.
Nhưng Thương Thi Vũ chưa bao giờ giới thiệu bạn bè của anh ấy với tôi nên tôi cũng không biết họ là ai.
Giờ nghĩ lại, có lẽ vì tôi là nữ phụ nên không đáng được giới thiệu phải không?
Vì tò mò, tôi quay đầu lại nhìn người đàn ông đó vài lần.
Tôi quay lại và đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Thương Thi Vũ.
???
Tôi nghĩ đến việc rời đi suôn sẻ và nghĩ đến việc không còn liên hệ gì với anh ta nữa nhưng tôi vẫn phải mỉm cười với anh ta:
“Thương Tổng, dạo này công việc của anh có bận lắm không? Có mệt không?”
Không nói một lời, Thương Thi Vũ dùng tay trái để khóa trái cửa lại.
Anh quay lại và bế tôi lên, đặt tôi lên chiếc bàn lớn.
Suy cho cùng, Thương Thi Vũ cũng hiểu rõ tôi sau bốn năm ở chung.
“Ra ngoài liền nhìn chằm chằm người đàn ông khác, ngay cả người đàn ông của mình cũng không thèm nhìn?”
“Trong lúc anh vắng nhà, em không nhận được một cuộc gọi hay tin nhắn nào. Anh hình như không hề nhớ em chút nào?”
“Đồng Mạt, em thiếu đòn phải không?”
Tôi hoàn toàn không thể nghe thấy anh ấy đang nói gì, dường như có pháo hoa đang nổ trong mắt tôi.
Khi tôi bối rối ch.ử.i rủa:
“Thương Thi Vũ, tên kh.ốn kiế.p! Ôi!”
“Nhân viên và fangirl của anh có biết anh thích tai thỏ trên giường không?!”
“Kỹ năng của anh quá tệ! Anh đã quá già nên không được nữa phải không?”
Hậu quả của việc nói sai thậm chí còn tồi tệ hơn.
Tôi sợ tiếng ồn quá lớn và bên ngoài có thể nghe thấy nên tôi nhanh chóng nhận ra sự việc và cầu xin sự thương xót.
“Được rồi được rồi, anh thật lợi hại.”
“Thương Thi Vũ anh không già, ba, anh là ba của em!”
“Ba ơi, ba ơi!”
Vừa nói xong, tĩnh mạch trên cổ Thương Thi Vũ nổi lên vì hưng phấn.
Anh cúi đầu hôn tôi thật sâu.
? ?
Mẹ nó, tại sao điều này lại kích thích anh ta?