Sau khi sống lại, ta trở thành đích trưởng tử

Chương 1


1.

 

Ta vừa mở mắt đã nghe thấy giọng tiểu tư: “Thiếu gia, ngài tỉnh rồi ạ?”

 

Sao trong phòng ta lại có nam nhân?

 

Phụ thân ta ghét nhất là nữ nhân không trong trắng. Ta co rụt vào đầu giường, cơ thể run rẩy.

 

Nào ngờ phụ thân vừa vào đã an ủi ta: “Tam lang làm sao thế? Tên nô tài hèn mọn này mạo phạm con à?”

 

“Tam lang yếu đuối, lại mới trải qua một cơn bạo bệnh. Các người đã hầu hạ không tốt còn khiến nó sợ hãi đến hồ đồ, còn giữ các ngươi lại làm gì? Kéo ra ngoài đánh c.h.ế.t cho ta!”

 

Nhìn người phụ thân vừa quen thuộc vừa xa lạ, ta như ý thức được điều gì, bèn giơ tay sờ lên ngực.

 

… Phẳng lì.

 

Ta sống lại rồi.

 

Nhưng giới tính là nam.

 

Kiếp trước, phụ thân ta không sinh được con trai nên vô cùng uất hận đám con gái chúng ta.

 

Sau khi gả cho Hà Hy, ta bị Hà gia giày vò tới sống dở c.h.ế.t dở, ông ấy cũng mặc kệ, chỉ nói ta xấu số.

 

Bây giờ ta biến thành tam lang rồi, ông ấy lại thành thế này, ta bệnh một chút thôi đã muốn g.i.ế.c người tế trời.

 

Tế mạng của ông, khéo ta còn nhanh khỏi hơn!

 

Ta yếu ớt nói: “Phụ thân, đừng vội đánh mắng Lai Phúc. Bệnh của con không phải bệnh thường.”

 

“Ý con là sao?”

 

“Tối hôm qua, tổ tông báo mộng, trách mắng người lễ bái không thành tâm nên mới giáng họa xuống con. Nếu con muốn sống thì người phải tắm rửa trai giới bảy ngày.”

 

Phụ thân ta vô cùng lo lắng: “Ta sẽ đi xin lỗi tổ tiên.”

 

“Không được ăn một hạt cơm nào.”

 

“Con là mạng sống của ta, chỉ cần con khỏe, đừng nói là không ăn cơm, dù phải vào nước sôi lửa bỏng thì ta cũng cam lòng.”

 

Quả nhiên phụ thân ta đã xin nghỉ, tới từ đường quỳ đủ bảy ngày bảy đêm.

 

Mỗi khi mẫu thân hay di nương tới đưa cơm cháo, ta đều lập tức ra vẻ yếu đuối, buộc ông ấy nhịn cho đủ bảy ngày bảy đêm.

 

Tới khi đó ta mới biết, kiếp này ta có một cái tên mới.

 

Tu Hạc.

 

Cố Tu Hạc.

 

Viết chính giữa gia phả.

 

Tổ mẫu nói đây là cái tên mà tổ phụ và phụ thân ta đã phải lật sách nửa tháng, rồi nhờ người đưa lên Khâm Thiên Giám mới quyết định được.

 

Kiếp trước, bọn họ gọi ta là tiện nô!

 

2

 

Thân thể ta dần khỏe mạnh từng ngày, nhưng mẫu thân lại không giao cho ta bất kỳ việc gì.

 

Ta không cần phải ở nhà dệt vải, cũng không giống như sau này khi đã gả đi, bị mẹ chồng sai bảo làm những việc của kẻ hạ nhân. 

 

Đây có lẽ là những ngày tháng nhàn nhã nhất trong hai kiếp đời ta.

 

Hôm nay, ta đang tản bộ trong hoa viên thì tình cờ gặp đường huynh, Cố Tu Manh.

 

Giữa ban ngày ban mặt, hắn đang trêu ghẹo một tiểu nha hoàn, mà đây chính là tiểu nha hoàn thân cận của ta – Tiểu Hà!

 

Kiếp trước, Cố Tu Manh đã ép buộc Tiểu Hà, khiến nàng phải gieo mình xuống giếng tự vẫn.

 

Ta tìm mẫu thân khóc kể, bà chỉ thở dài: “Phụ thân con đã có ý muốn nhận nó làm dưỡng tử, sau này con xuất giá vẫn phải dựa vào huynh đệ này, chỉ là một nha hoàn, thôi bỏ đi.”

 

Nhưng làm sao có thể bỏ qua được?

 

Ta tiến lên, tát thẳng một cái.

 

Cố Tu Manh không dám ngẩng đầu lên, che mặt, thấp giọng hỏi: “Đệ đệ sao lại đánh ta?”

 

Ta bỗng như bừng tỉnh từ trong mộng.

 

Ta bây giờ là nam nhân!

 

Ta có thể làm mạnh tay hơn!

 

Lập tức, ta tung một cước đá thẳng vào hắn: “Gan ngươi cũng lớn lắm, dám trêu ghẹo nha hoàn trong phủ! Nếu không quản được khúc thịt dưới thân, thì cứ cắt đi cho rồi!”

 

Phụ thân vừa lúc hạ triều đi ngang qua.

 

Cố Tu Manh ôm lấy hạ thể, khóc lóc: “Thúc thúc, vô duyên vô cớ, đệ đệ đá vào chỗ hiểm của con!”

 

Ta lập tức ngất xỉu: “Ngươi… ngươi sao lại bịa đặt vu khống người khác trắng trợn như vậy…”

 

Phụ thân đau lòng vuốt n.g.ự.c ta: “Con đừng giận! Đừng giận! Có chuyện gì từ từ nói.”

 

“Là hắn trêu ghẹo nha hoàn!”

 

Cố Tu Manh kêu trời kêu đất: “Chỉ là một nha hoàn, có đáng không?!”

 

“Đã là người của Tu Hạc, ngươi cũng nên tránh điều tiếng.” Phụ thân nhẹ trách vài câu, rồi quay lại khuyên nhủ ta: “Chỉ là một nữ nhân…”

 

Trong đầu ta bỗng có một sợi dây đứt phựt.

 

Chỉ là một nữ nhân.

 

Vậy nên c.h.ế.t chìm cũng không sao.

 

Bị nhà chồng đánh c.h.ế.t cũng chẳng sao.

 

Nữ nhân đều hèn mọn.

 

Chỉ có nam nhân là đáng giá, đúng không?!

 

Được, được lắm.

 

Nếu vậy, ta sẽ dùng nam nhân để diệt nam nhân!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.