Sau khi tôi trưởng thành, bố mẹ giàu có của tôi hối hận rồi.

Chương 1


1

Một tuần trước kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi bước sang tuổi 18, sự ràng buộc với hệ thống cũng chấm dứt.

 

Trong nháy mắt, đầu tôi ong ong, vô số quang ảnh mơ hồ tràn vào trong đầu, làm cho tôi sửng sốt một hồi lâu.

 

Một lúc lâu sau, tôi mới nhận ra rằng tôi vốn không ngốc!

 

Từ năm tuổi, tôi đã không bình thường, trở nên n.gu ngốc hơn, ngày càng chậm chạp, cầm đũa không ổn định, lấy bát cơm không chính xác, thắt dây giày cũng không chặt …

 

Đến khi vào trung học, tôi ngay cả các chủ đề toán học đơn giản nhất phải được giảng đi giảng lại mười lần để hiểu, một từ tiếng Anh ngắn tôi thậm chí phải đọc thuộc lòng trong ba ngày để nhớ.

 

Sau khi lên cấp ba, tôi hoàn toàn trở thành người thiểu năng, tôi là học sinh dốt nhất trong lớp, ngay cả những học sinh không bao giờ nghe giảng dạy cũng lợi hại hơn tôi.

 

Có quỷ mới biết trong mười ba năm qua tôi đã phải chịu bao nhiêu tra tấn, mà những tra tấn này xuất phát từ giao dịch với hệ thống.

 

Hệ thống tìm thấy tôi khi tôi năm tuổi, nói rằng tôi là con cưng của trời, trí thông minh siêu cao, có thể dùng để trao đổi lấy sự giàu có, để cha mẹ không còn mệt mỏi.

 

Nhà tôi trước kia thuộc hộ nghèo, nhà vách đất trống, không có mái ngói che chắn, một tuần cũng chưa chắc có thể ăn một miếng thịt.

 

Ba mẹ mặt hướng về phía hoàng thổ, mệt đến hộc m.á.u cũng không kiếm được mấy đồng.

Đăng tải duy nhất ở Monkeyd và page Mộng Lạc Khiết. Hong được ăn cắp, Lạc sẽ bùn.

 

Khi đó tôi thông minh hơn người, đã có thể cảm nhận được nỗi khổ của cha mẹ, vì thế tôi đã dứt khoát ràng buộc hệ thống, dấn thân vào con đường trở nên ngu ngốc.

 

Nhưng tôi rất vui mừng, bởi vì hệ thống nói lời giữ lấy lời, gia đình tôi thực sự bắt đầu giàu có.

 

Đầu tiên là ba tôi làm quản đốc, sau đó là chanh dây do mẹ tôi trồng thu hoạch bội thu, sau đó bọn họ ở trong thành gặp quý nhân, mang theo bọn họ làm chuyển phát nhanh, thu nhập hàng năm gần mười vạn.

 

Khi tôi học trung học cơ sở, cha tôi đã mở một nhà hàng khác, kinh doanh bùng nổ, năm trăm ngàn một năm.

 

Năm trước, nhà ở quê nhà bị phá hủy, một hơi chia làm hai căn nhà tái định cư một trăm tám trăm ngàn.

 

Hiện tại tính ra, tài sản trong nhà chỉ sợ đã hơn mười triệu.

 

Chúng tôi từ hộ nghèo nhảy vọt thành một thành phố có nhà ở và xe hơi trung lưu!

 

Đây đều là công lao của tôi.

 

Bây giờ chỉ số IQ của tôi trở lại, là một niềm vui lớn, tôi có thể trong kỳ thi tuyển sinh đại học nổi tiếng đáng kinh ngạc!

Đăng tải duy nhất ở Monkeyd và page Mộng Lạc Khiết. Hong được ăn cắp, Lạc sẽ bùn.

 

Tôi lập tức chạy đi lật sách giáo khoa, đầu tiên là cầm sách giáo khoa toán lên xem, những điểm kiến thức kia vừa nhìn vào tôi lại lập tức đọc hiểu.

 

Tôi lật lại các câu hỏi thực hành toán học, nhìn một vài lần để hiểu ý tưởng mà câu hỏi đặt ra!

 

Nắm lấy sách giáo khoa tiếng Anh một lần nữa để xem, trước đây tôi không thể đọc nổi một từ đơn giản, mà tôi bây giờ thậm chí có thể nhanh chóng đọc ra một đoạn tiếng Anh đầy đủ!

 

Nói cách khác, khi hệ thống trả lại IQ thì nó cũng trả lại phần kiến thức đáng lẽ thuộc về tôi!

 

Tôi có thể dễ dàng vào một trường đại học tốt, thậm chí có thể nghĩ đến Thanh Bắc!

 

Tôi không thể không cười khúc khích, mũi chua xót, tôi cuối cùng không phải là một kẻ ngốc!

 

“Chu Nhược, mày đang cười cái gì vậy? Đồ xui xẻo!” Ngoài cửa truyền đến một tiếng quát lớn, đánh thức tôi.

 

Là ba mẹ trở về, hôm nay bọn họ đưa em gái đi công viên nước, để tôi ở nhà lau nhà.

 

“Nhà còn chưa được lau, mày đang làm cái quái gì thế?” Mẹ tôi rất không hài lòng.

 

Nếu như trước kia, tôi khẳng định đã sợ tới mức run rẩy, dù sao sợ ba mẹ cũng là bản năng của mỗi đứa trẻ, bộ não kém cỏi của tôi không thể phân tích đúng sai.

 

Nhưng bây giờ, tôi không sợ, tôi thậm chí còn tức giận.

 

2

Tôi không thể không tức giận, bởi vì sự trở lại của IQ, khiến tôi hiểu được mình đã bị đối xử bất công như thế nào.

 

Năm tuổi, tôi đã giúp đỡ gia đình, tôi thương cha mẹ tôi, luôn luôn muốn giảm bớt gánh nặng của họ.

 

Vì vậy, khi những đứa trẻ cùng tuổi đang chơi, tôi sẽ chủ động nấu ăn, sẽ đi ra ngoài để giúp đỡ làm việc, sử dụng bờ vai non nớt của tôi để nâng cuốc lớn.

 

Tôi càng không chút do dự hy sinh chỉ số thông minh của mình, trở thành một kẻ ngốc.

 

Tôi trở nên ngu ngốc, gia đình tôi trở nên giàu có hơn.

 

Nhưng ba mẹ sau khi phát hiện tôi trở nên ngu ngốc thì vô cùng chán ghét, họ thường xuyên đánh đập và mắng mỏ tôi, giống như tôi không xứng đáng sống trên đời này.

Đăng tải duy nhất ở Monkeyd và page Mộng Lạc Khiết. Hong được ăn cắp, Lạc sẽ bùn.

 

Tôi cũng từng tủi thân giải thích: “Ba mẹ, là con để cho gia đình phát tài mà, đừng mắng con được không?”

 

“Đầu óc mày thì ngu ngốc, còn dám dành công lao của em gái mày?” Cha mẹ tôi rất khó chịu với những gì tôi nói.

 

Họ tin rằng đó là tài vận mà em gái tôi mang lại.

 

Tôi và em gái tôi là cặp song sinh, tất cả chúng tôi đều thông minh, nhưng tôi đã từ bỏ IQ.

 

Vì vậy, chỉ có em gái thông minh trong nhà.

 

Cô hoạt bát vui vẻ có thể nói, thầy bói đều thích cô, khen cô sẽ làm cho gia đình hưng thịnh phát đạt.

 

Quả nhiên, ngày hôm sau ba tôi nhặt được một cái ví cũ chứa đầy tiền ở bãi rác, bên trong ước chừng ba ngàn tệ.

 

Tôi biết là tài vận tôi đổi lấy, nhưng dưới tình huống đó, tài vận này tự nhiên tính ở trên đầu em gái.

 

Sau đó ba mẹ được quý nhân giúp đỡ mở cửa hàng chuyển phát nhanh, cũng coi như là công lao của em gái.

 

Mở nhà hàng kinh doanh bùng nổ, vẫn là công lao của em gái.

 

Thậm chí nhà bị phá dỡ, vẫn là công lao của em gái.

 

Em gái đạt được tất cả sủng ái, nó càng lớn càng nhanh nhẹn, đôi mắt to chớp chớp, thành tích luôn đứng đầu, đi tới đâu cũng là tiêu điểm.

 

Và ngược lại, tôi ngày càng ngu ngốc, luôn luôn ngớ ngẩn, không ai sẽ thích tôi.

 

Thế nhưng, tài vận trong nhà chính là công lao của tôi mà!

 

3

Tôi bước ra khỏi phòng, thấy cha mẹ đang ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, em gái tôi cầm một chiếc bánh nhỏ để ăn.

 

“Chu Nhược, rót nước cho bọn tao uống!” Sắc mặt mẹ tôi không tốt lắm, trước sau như một ra lệnh, có lẽ bà vẫn còn giận tôi không lau nhà.

 

Tôi chỉ vào đứa em gái đang ăn bánh: “Vì sao không gọi Chu Diệp rót nước?”

 

Chu Diệp sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt kinh ngạc và ngốc nghếch.

 

Ba mẹ cũng ngây ngẩn cả người, lập tức ba tôi lấy một chiếc dép lê ném tới: “Mày ăn gan hùm đấy à? Còn dám cãi lời?”

 

“Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi không muốn làm việc.” Tôi buông tay ra.

 

“Sinh nhật sinh nhật, mày có xứng với sinh nhật không? Sao mày không soi gương lại đi, em gái mày mới xứng ăn bánh ngọt, đây là phần thưởng cho lần thi mô phỏng lần trước của con bé! Mày có bản lĩnh thì thi thử xem!”

 

Mẹ tôi nghĩ vì tôi không có bánh giống Chu Diệp nên tôi mới ghen tị.

 

Chu Diệp chủ động cầm bánh ngọt tới: “Chị, chị ăn đi, em no rồi.”

 

Nó đưa lưng về phía ba mẹ, cố ý dùng nĩa khuấy kem thành một đống, làm cho chiếc bánh ngọt vốn đã không đẹp có vẻ có vài phần ghê tởm.

 

Tôi hất cái bánh vào mặt cô ta: “Cô làm gì thế? Trộn xi măng à?”

 

Chu Diệp sợ ngây người, khuôn mặt xinh đẹp dính toàn bánh kem, trông chật vật không thôi.

 

Tôi làm thế này có quá đáng quá không? Không hề. Cô ta vẫn thường đối xử với tôi thế này cơ mà.

 

Tôi là tên hầu chăm chỉ làm việc nhà, tôi là tên hề có chỉ số thông minh thấp, ba mẹ sai khiến tôi, em gái cũng khinh thường tôi, luôn khi dễ tôi.

 

Bọn họ dám khinh rẻ tôi!

 

“A!”. Chu Diệp thét chói tai một tiếng, xoay người nhào về phía sô pha, “Ba mẹ, chị điên rồi, mắt của con, đau quá huhu!”

 

Mắt cô ta căn bản không sao, hết lần này tới lần khác muốn giả vờ.

 

Ba mẹ giận tím mặt, đứng dậy định đánh tôi tôi.

 

Nhưng một cuộc điện thoại gọi tới, Ba tôi nghe điện thoại, khuôn mặt lúc đỏ lúc tím, trông đặc sắc vô cùng: “Cái gì? Trạm chuyển phát nhanh phía nam thành phố bốc cháy? Và hai người bị bỏng? Các người làm cái gì vậy!”

 

Mẹ tôi cũng hoảng sợ: “Cháy? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đó chính là tài sản lớn nhất của chúng ta!”

 

“Đừng kêu nữa, mau đi xem một chút, chuyển phát nhanh bị cháy hết, người cũng bị bỏng, cái này phải bồi thường bao nhiêu tiền chứ!” Ba tôi quay đầu chạy ra ngoài, mẹ tôi vội vàng đuổi theo.

 

Tôi thờ ơ, bởi vì tôi biết đó là đó là do hệ thống đã lấy lại sự giàu có.

 

Sự giàu có đó là của tôi, và cha mẹ tôi chỉ quản lý.

 

Bây giờ trạm chuyển phát nhanh bị đốt cháy, sự giàu có bị mất chắc chắn sẽ trở lại tay tôi.

 

Tôi suy nghĩ một chút, bất chấp Chu Diệp kinh hoảng, đi thẳng xuống trạm xổ số dưới lầu.

 

Tôi có linh cảm, tôi chắc chắn có thể giành được giải độc đắc!

 

4

Kể từ khi cha mẹ tôi đánh mất sự giàu có, tôi tự nhiên sẽ nhận được sự giàu có.

 

Bởi vì hệ thống nói, tiền mà tôi dùng IQ đổi lấy không còn được quản lý bởi cha mẹ.

 

Vì vậy, tôi quyết định đi mua vé số để thử, chắc chắn có thể giành độc đắc!

 

Để có kết quả nhanh chóng, tôi đã mua một chuỗi thẻ cào.

 

Ông chủ nói giải độc đắc là 200.000, thành phố vẫn chưa có ai cạo ra.

 

Tôi nhanh chóng cạo ra, một con số đập vào mắt.

 

Số trúng thưởng của thẻ cào này là 08, tôi nhìn chằm chằm trong khi cạo, cạo đến cuối cùng, số 08 đập vào mắt.

 

Tôi còn chưa kịp phản ứng, ông chủ mập bên cạnh đã rống to một tiếng: “Mẹ kiếp!”

 

Tôi bị ông ấy dọa giật mình, cũng phản ứng lại, tôi đây là…

 

“Trúng?” Tôi hỏi ông chủ.

 

Trong miệng ông chủ ngạt điếu thuốc, ghé qua đầu lại nhìn vài lần, nương theo lỗ mũi phun ra khói, ông ấy dùng sức gật đầu: “Trúng rồi, 200.000, nhóc con thật trâu bò!”

 

Tôi rất vui mừng.

 

200.000 cho dù khấu trừ thuế còn có thể đến tay 160.000, trong vòng 30 ngày đến trung tâm thể dục thể thao đổi là được.

 

Số tiền này đủ để hỗ trợ tôi vào đại học, tất nhiên, tôi vẫn chưa hài lòng, tôi đang ngứa tay.

 

Tôi đã mua một chuỗi khác.

 

Ông chủ mập phun khói cười: “Biết ngay là nhóc sẽ mua tiếp mà, nếu may mắn thì nhất định trúng.”

 

Ông ấy rất khách sáo, hy vọng tôi mua vé số nhiều hơn.

 

Bình thường mà nói thì chắc chắn sẽ không trúng.

 

Tôi mỉm cười và cạo tờ thứ hai.

Đăng tải duy nhất ở Monkeyd và page Mộng Lạc Khiết. Hong được ăn cắp, Lạc sẽ bùn.

 

Số trúng thưởng lần này là 02, và số tôi cạo là 02, bên dưới số là 200.000.

 

“Vãi!!” Ông chủ mập một ngụm thuốc thiếu chút nữa sặc c.h.ế.t mình, tàn thuốc đang cháy cũng rơi vào trong cổ áo, rơi thẳng vào ngực, nóng đến mức hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết như g.i.ế.c heo, “A, nóng!”

 

5

Tôi trúng 400.000 đô trong một hơi thở!

 

Điều này là hoàn toàn được đăng lên báo.

 

Ông chủ mập luống cuống tay chân đem tàn thuốc run ra, một tay giữ chặt ta: “Chị ơi, đừng chạy, chụp ảnh đi, chụp một cái thôi!”

 

Ông ấy muốn tôi tuyên truyền cho cửa hàng của ông ấy.

 

Tôi không muốn hình ảnh của tôi được treo trong cửa hàng, vội vàng chạy trốn.

 

Hai tờ vé số trên tay, tìm thời gian đến trung tâm thể dục thể thao đổi là được, cửa hàng nhỏ này cũng không đổi được.

 

Tôi cũng không vội vàng đổi, chính xác mà nói, tôi không cần tiền.

 

Bởi vì tôi đã xác nhận, hệ thống quả nhiên đang trả lại sự giàu có, sau đó dù chuyện gì xảy ra tiền cũng sẽ về tay tôi.

 

Đối với tôi bây giờ, tiền là phù du chứ không phải là quan trọng nhất.

 

Điều quan trọng nhất là kỳ thi tuyển sinh đại học.

 

Có ai không muốn đến Thanh Bắc?

 

Tuần sau sẽ thi đại học, tôi phải chuẩn bị sẵn sàng, không thể bởi vì chỉ số thông minh trở về liền sơ suất.

 

Về đến nhà, tôi dự định vào nhà làm mấy tờ đề để kiểm tra năng lực hiện tại của mình.

 

Liệu chỉ số IQ đã trở về của tôi có thật sự vượt trội không? Nó có thể làm cho tôi dễ dàng lên Thanh Bắc không?

 

Kết quả Chu Diệp từ phòng ngủ đi ra, cau mày nhìn tôi: “Chị đi đâu vậy? Mẹ bảo chị nấu cơm cho tôi ăn, tôi đói sắp c.h.ế.t rồi.”

 

Cô ta đã quen với việc bắt nạt tôi, và việc ném bánh vào mặt của cô ta không hề khiến cho cô ta sợ hãi.

 

“Bà đây cho mày ăn c ứ t, mày ăn không?” Tôi hừ lạnh.

 

Chu Diệp vừa sợ vừa giận, ánh mắt trong nháy mắt trở nên âm lãnh độc ác.

 

“Chu Nhược, não tàn của chị đã n.gu hơn rồi à? Ai cho chị cái lá gan đó mà dám nói chuyện với tôi như thế?” Chu Diệp đã phơi bày bộ mặt thật của cô ta.

 

Cô ta căn bản cũng không phải là đứa con gái ngốc nghếch đáng yêu ngoan ngoãn gì.

 

Cô ta là một kẻ hai mặt.

 

Trước đây mặc dù tôi bị thiểu năng trí tuệ, nhưng không phải là không biết Chu Diệp.

 

Tôi học cùng trường với cô ta, thường nghe nói cô ta bắt nạt người khác, thậm chí có học sinh bị cô ta bắt nạt đến mức bỏ học.

 

Cô ta là loại người xấu tính, từ nhỏ đã bị cha mẹ nuông chiều, hơn nữa thông minh đáng yêu, thành tích ưu tú, càng không kiêng nể gì.

 

Trước kia tôi cực kỳ sợ cô ta, nhất là khi cha mẹ không ở nhà, cô ta sẽ sai khiến tôi như nô lệ, không vui thậm chí sẽ ép tôi l.i.ế.m nhà vệ sinh.

 

Có lần cô ta thi không tốt, về nhà lại hắt nước sôi vào đùi tôi, thấy tôi đau đến rơi nước mắt thì cô ta mời cười nhẹ, trông hạnh phúc vô cùng.

 

Ba mẹ tôi chưa từng oán trách cô ta, chị bảo cô ta không cẩn thận.

 

Với đầu óc n.gu si của tôi, tôi thậm chí không phàn nàn, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

 

Nhưng bây giờ thì, haha.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.