Sau khi bị nghẹn chết, tôi xuyên vào tiểu thuyết tổng tài bá đạo, còn thức tỉnh thêm hệ thống “Trà Xanh”:
“Công lược đủ 3 nhân vật, tiền thưởng là 1 tỷ, tiêu xài thoải mái ở thế giới thực.”
Nghe xong, tôi từ trên giường bật dậy ngay lập tức.
Nếu tôi nhớ không nhầm, chương đầu tiên của tiểu thuyết này có tên: “Cô ấy đã trở lại”.
Đúng là chương mở đầu của một cuốn truyện tổng tài thuần chủng.
Sau khi đọc xong quyển sách được hệ thống đưa cho, tôi trầm tư vài giây, rồi bừng tỉnh.
“Tiểu Thống!”
Hệ thống của tôi có hình dạng thật, là một con rùa nhỏ. Nghe tôi gọi, rùa nhỏ thò đầu ra khỏi mai: “Gì thế?”
“Giúp tôi đặt vé máy bay!”
Tôi thề, đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy biểu cảm con người trên mặt một con rùa.
Nó đầu tiên trầm ngâm, sau đó là nghi ngờ, cuối cùng là thăm dò:
“Vé máy bay…? Đi đón ở sân bay cũng cần vé máy bay sao? Dao Dao! Cô không sao chứ?”
Tôi ngồi thẳng lưng, giọng nghiêm lại:
“Ai cho cậu gọi tôi là Dao Dao? Tôi tên Bạch Lộ Dao. Vậy nên, cậu phải gọi tôi là, Tiểu Lạt Điều.”
Con rùa nhỏ nghiêng đầu nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì…” Mặt tôi đầy nghiêm túc: “Tôi không có K.”
[…]
Về sự im lặng của hệ thống, tôi chỉ có thể nói: con rùa nhỏ rụt cổ, không trả lời, không nói nhiều.
Còn việc tại sao phải mua vé máy bay ngay?
Trong nguyên tác viết rõ ràng, nữ chính ban đầu không có ấn tượng xấu gì về tôi.
Ai ngờ, nam chính đi đón xong, về là nữ chính liền thay đổi thái độ ngay với mình.
Tôi đoán: Chắc chắn là tên cẩu nam chính đó đã nói gì với nữ chính rồi.
Vậy nên, tôi quyết định, phải ra tay trước.
Không chỉ gặp nữ chính trước một bước, tôi còn phải bắt cóc cô ấy để bồi dưỡng tình cảm.
Không chỉ bắt cóc nữ chính bồi dưỡng tình cảm, tôi còn phải xúi giục cô ấy gây mâu thuẫn với nam chính!
Như thế mới xứng đáng với thân phận nữ phụ độc ác của mình chứ.
Xúi giục xúi giục.
Bị ai xúi giục cũng như nhau thôi mà!
Nữ chính xinh đẹp ngọt ngào, tôi tới đây, ehehe…
Con rùa nhỏ thò cổ ra: “Lạt Điều, tôi cảm thấy cô có chút hơi hèn hạ.”
“Tiểu Thống à, cậu biết những con rùa bị câu lên thường trở lại nước như thế nào không?”
Rùa nhỏ ngây thơ lắc đầu.
Tôi mở TikTok, đặt điện thoại trước mặt nó.
Màn hình hiển thị video “Ngư dân dùng con rùa câu được để ném đá qua mặt nước hai lần.”
Rùa nhỏ sợ hãi rụt cổ lại.
—————————————-
Ngày hôm sau, tôi dậy từ rất sớm, thuê hai vệ sĩ đến sân bay đợi người.
Tôi biết rõ diện mạo của “bạch nguyệt quang,” nên đã nói trước với vệ sĩ.
Vậy nên, ngay khoảnh khắc “bạch nguyệt quang” xuất hiện ——
Cô ấy sẽ bị bắt cóc.
Ừ, bạn không nghe lầm đâu.
Tôi chắc chắn lúc đó rùa nhỏ của tôi và bạn đều hiện lên biểu cảm ngạc nhiên, bối rối, hoặc khó hiểu.
Hoặc là chẳng có biểu cảm gì.
Tại sao lại bắt cóc cô ấy?
Lý do rất đơn giản:
Con gái mà, ai cũng thích được anh hùng cứu mỹ nhân.
Như nữ chính ấy, một cô gái ngọt ngào và dễ thương, chắc chắn sẽ càng thích điều này!
Khi vệ sĩ bắt được cô ấy, tôi sẽ xuất hiện, làm anh hùng cứu rỗi cô ấy.
Sau đó thuận lý thành chương đưa cô ấy đi chơi, đi du lịch, đi nghỉ dưỡng.
Như vậy, chúng tôi sẽ có cơ hội bồi dưỡng tình cảm.
Cái gì? Bạn nói đến nam chính hả?
Với trái tim đen tối nhưng chân thành của mình, tôi làm sao có thể không có kế hoạch dự phòng chứ?
Để đề phòng nam chính, tôi đã sớm bỏ một liều thuốc xổ vào ly sữa buổi sáng của anh ta từ lâu rồi.
Đến lúc anh ta đi đón nữ chính, chắc hẳn thuốc cũng bắt đầu phát huy tác dụng.
Anh ta chắc chắn không cản nổi tôi đâu. Chỉ dựa vào mình anh ta mà cũng dám mơ tưởng đến nữ chính của tôi ư? Hừ! Mơ mộng hão huyền!
———————————
Tôi ngồi chờ bên cột ở sân bay, lặng lẽ đợi bạch nguyệt quang xuất hiện.
Chẳng bao lâu sau, một lượng lớn hành khách bắt đầu ùa ra từ cổng.
Duy chỉ có một cô gái làm trái tim tôi rung động ngay lập tức:
Cô ấy mặc một chiếc váy dài, đội mũ nhỏ đi biển, chân đi dép sandal bệt, và đeo kính râm tím ở tai.
Không như những nữ chính trong những quyển tiểu thuyết khác, cô ấy mang lại cảm giác dễ chịu và thoải mái.
Tôi ngay lập tức nhận ra, đây chính là bạch nguyệt quang mà tôi đang tìm kiếm.
Không chỉ vì cô ấy mặc đúng bộ trang phục được miêu tả trong tiểu thuyết.
Mà còn vì ——
Cô ấy cao 1m85.
Ừ, bạn không nhìn nhầm đâu.
Mang dép bệt mà vẫn cao 1m85!
Dù tôi có đi giày cao gót 10 phân cũng chưa chắc cao bằng cô ấy!
Đây là cách nói phóng đại của tôi thôi!
Đừng có mà bảo tôi cao 1m4 hay 1m5!
Chết tiệt, cũng chẳng ai báo trước cho tôi biết về chiều cao nữ chính!
Vệ sĩ tôi mang theo, cao nhất cũng chỉ 1m80. Nhìn như củ khoai tây cạnh cây cà tím vậy, tôi cũng chẳng biết làm gì.
Nhưng đó chưa phải điều tệ nhất.
Khi tôi còn đang do dự có nên thay đổi kế hoạch hay không, thì hai củ khoai tây của tôi đã lăn tới chỗ cây cà tím cao to kia rồi~
Lăn đến trước mặt cô ấy, ngốc nghếch ngước lên nhìn. Như thế này thì ai bắt cóc ai đây.
Rùa nhỏ thò đầu ra từ túi của tôi hóng hớt: “Tôi thừa nhận, cô không phải Điều.”
Tôi vẫn bình tĩnh, không hề sợ hãi: “À ha.”
Con rùa nhỏ rụt đầu lại: “Cô là đầu não.”
Lúc này, tôi không còn giữ được bình tĩnh nữa, chạy thẳng đến trước mặt bạch nguyệt quang, dáng vẻ vô cùng nổi bật.
“Cà tím!!”
Bạch nguyệt quang: “?”
“À không, ý em là… em… em có thể cứu chị được không?”
Bạch nguyệt quang ngạc nhiên.
Cô ấy nhìn tôi trong vài giây, vừa định mở miệng nói gì đó thì bị giọng nói phía sau làm gián đoạn,
“Vi Vi!”
Còn tôi, khi quay lại thì vô cùng kinh ngạc ——
Là nam chính đang vội vã chạy tới.
Nhưng chẳng phải hắn đã bị tôi cho uống thuốc xổ rồi sao?
Sao bây giờ vẫn mặt mày hồng hào, dáng đứng thẳng tắp thế kia?!
Nam chính cũng ngạc nhiên, “Bạch Lộ Dao? Sao cô lại ở đây?”