1
Ta xuyên không thành chưởng giáo Hợp Hoan giáo.
Lúc này trong sách, các đại nhân vật đều còn yếu ớt.
Ai cũng muốn song tu với ta.
Khi nam chính leo lên giường, ta còn chút do dự.
Thân hình gầy gò, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đẹp như ngọc lưu ly, tay vén màn giường khớp xương rõ ràng, gân xanh ẩn hiện.
Hắn nhìn ta, nhẹ giọng: “Chưởng giáo.”
Ta nhìn gương mặt nam chính Huyền Thanh, nghiêm nghị nói:
“Tuổi còn nhỏ, đừng ngu muội mà đi theo con đường tà đạo!”
Huyền Thanh ngỡ ngàng, hồi lâu mới đáp:
“Chưởng giáo, chúng ta là Hợp Hoan giáo mà.”
“Song tu mới là chính đạo.”
Ta vừa định đưa Huyền Thanh lên giường, thì nam phụ bỗng dưng ở đâu xuất hiện.
Hắn mắt đỏ hoe: “Chưởng giáo, người đã hứa với ta rồi.”
“Hôm nay người là của ta.”
Ta nhìn nam chính tóc tai bù xù.
Lại nhìn nam phụ đang như hổ rình mồi bên ngoài giường.
Hắn khoác áo dài xanh nhạt rộng thùng thình, khi vén rèm lộ ra cổ tay trắng như ngọc.
Đôi mắt như nai con long lanh, hiền hòa vô hại.
Nhưng lại môi đỏ răng trắng.
Thêm vài phần phong tình.
Ta đang phân vân thì phản diện cũng từ đâu chui ra.
Hắn nhìn cảnh tượng trước mắt, im lặng một lúc rồi bình thản nói:
“Dịch qua chút, cho ta chỗ với.”
Quả nhiên là phản diện, tâm lý vững vàng!
Ba người đều nhìn về phía ta.
Ta nhìn ba gương mặt ba phong thái khác nhau.
Liền mở miệng nói:
“Ta cảm thấy còn có thể chen thêm nữa đó.”
2.
Sau khi cả ba lên giường, ta nhìn ba người đang mong đợi.
Vung tay:
“Nào, bắt đầu biểu diễn đi!”
Không khí trở nên im lặng một cách kỳ lạ.
Liêm Ngọc thử lên tiếng: “Chưởng giáo, biểu diễn gì ạ?”
Ta kinh ngạc: “Chuyện này còn cần ta dạy sao?”
“Ta đường đường là chưởng giáo, các ngươi là thân phận gì, ta là thân phận gì? Muốn song tu với ta, tất nhiên phải cho ta thấy điểm mạnh chứ.”
“Song tu cần vào thức hải, không thể như phàm nhân làm cùng lúc, các ngươi tự nhiên phải so tài để quyết định thứ tự.”
Thấy họ còn ngớ ra, ta vẫy tay: “Đừng đứng ngẩn ra, nhanh lên nhanh lên, thi đấu đi!”
Phản diện Phù Cừ quả nhiên gan dạ, vẻ mặt nhẫn nhục bắt đầu cởi thắt lưng.
Ta: “? Ngươi làm gì vậy?”
Phù Cừ dừng tay: “Không phải so dài ngắn sao?”
Ta nghẹn lời: “…Ngươi không có điểm mạnh nào khác à?”
Phản diện im lặng: “Có, nhưng không nhiều.”
Ta đá hắn xuống giường: “Vậy lần này ngươi thua rồi.”
Ta ngước lên cười với hai người còn lại: “Hai ngươi định đóng vai mỹ nhân ngốc nghếch à?”
“Mau hành động đi!”
Liêm Ngọc mắt lưu ly, lấy ra một cây…sáo dài: “Vậy Liêm Ngọc thổi sáo cho chưởng giáo nghe?”
Huyền Thanh cũng phản ứng, khó khăn mở miệng: “Huyền Thanh đàn cho chưởng giáo nghe nhé.”
Ta cũng đá hai người này xuống: “Toàn những thứ vớ vẩn, chưởng giáo của các ngươi trông giống người thích những thứ cao nhã đó sao?!”
Ngay cả thi đấu cũng không biết, chán quá, thật chán.
3.
Nhưng ngày hôm sau ta mới phát hiện, quyển sách ta xuyên vào có vấn đề.
Dường như có thiên đạo tồn tại, buộc ta phải đi theo tình tiết.
Đối với nam chính, nam phụ và phản diện, ta không thể nói ra được bốn chữ “trục xuất khỏi môn”.
Vì không thể đuổi họ đi, nên ta đã quyết định tự mình rời đi.
Nhưng rồi ta phát hiện.
Chân ta, đến cửa núi, một bước cũng không bước ra được.
Thiên đạo à, ngươi có còn là con người không?
4.
Ta đã thử đủ mọi cách, nhưng vẫn không thoát khỏi tình tiết.
Ta đành chịu thua, nhưng không hoàn toàn chịu chếc.
Thiên đạo không phải muốn ta song tu với ba tên nhóc này sao.
Ta sẽ song tu theo cách của ta.
Ta gọi Phù Cừ đến.
Khi ta nói “Cởi đồ đi”, hắn bỗng ngẩn người.
Ta chỉ khẽ động ngón tay, áo trên người hắn đã bay tung ra.
Để lộ thân hình gầy gò.
Lúc thần hồn giao hòa, ta nghe Phù Cừ nói: “Chưởng giáo, thân cận với ta khiến người đau đớn đến vậy sao?”
5.
Dù bị ép buộc song tu với Phù Cừ.
Nhưng phải nói, cảm giác thật không tệ.
Ta cảm thấy phức tạp.
Giống như bị ép ăn phân.
Nhưng phân này lại ngon.
Nghĩ vậy, ta càng đau khổ hơn.
Vì ta đã hơi say đắm trong phân rồi.
6.
Vì cuộc song tu với Liêm Ngọc, hắn trông còn miễn cưỡng hơn cả ta, nên ta cảm thấy sảng khoái hơn.
Khi gọi nam chính đến, sắc mặt ta không còn khó coi như trước nữa.
Chỉ là liên tiếp ba lần song tu, ta cảm thấy như bị rút cạn.
Ta mặt tái nhợt, đồng tử có phần tan rã: “Mau đến đây, mau đến đây.”
Huyền Thanh hơi ngạc nhiên: “…Chưởng giáo có phải đang khó chịu?”
Ta không muốn nói nhảm với hắn, chỉ muốn mau hoàn thành nhiệm vụ, liền kéo hắn vào lòng từ xa, miệng nói bừa: “Đúng vậy, nhưng ngươi là thuốc của ta.”
Huyền Thanh lại ngẩn người.
Lúc này, ngươi có nghĩ đến cảm xúc của ta không?
Xem ta có hôn chết ngươi không!
7
Sau khi dạy dỗ cả ba đứa xong xuôi, ta định gói ghém chúng lại để đem tặng cho nữ chính.
Nhưng có lẽ vì đắm chìm trong sắc đẹp của đám nam nhân mà thân thể đã bị rút cạn, ta phải nghỉ ngơi hơn một tháng mới hồi phục được chút tinh thần.
Gói lại, bây giờ phải gói lại ngay!
Ta gọi ba người đến, tỏ vẻ thân thiện: “Các ngươi có muốn rời khỏi giáo phái để lịch lãm một phen không?”
“Chẳng hạn như đi về hướng đông nam cách một vạn ba mươi tám dặm đến Thanh Vân Môn ngắm cảnh chẳng hạn?”
Bọn chúng nhìn nhau nghi hoặc, ta cảm thấy như thể chúng đang nghĩ: Bà dà này lại đang mưu tính điều gì xấu xa?
Được rồi, mềm mỏng không xong thì ta sẽ cứng rắn vậy.
Ta quyết định trực tiếp đánh ngất ba người, rồi gói ghém chuyển đi trong đêm đến môn phái của nữ chính.
Nhưng rồi lại bị chặn ở cổng môn phái, không bước ra được.
Ta đành chịu thua.
Xem ra vẫn phải dùng biện pháp mềm mỏng thôi.
8
May mắn là trước đó khi đánh ngất ba người, ta đã đội mũ trùm đầu cho bọn họ.
Ta vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện với bọn họ: “Ngày mai ta có việc cần phải rời khỏi môn phái một chuyến, ba người các ngươi hãy cùng đi với ta.”
Thấy bọn họ há miệng định nói gì đó, ta mỉm cười: “Không đi thì ta sẽ giết hết các ngươi.”
Ba người gã lập tức đáp: “Tuân lệnh chưởng giáo, dù chết vạn lần cũng không từ.”
Hừ.
9
Sáng sớm hôm sau, ta dẫn theo ba người đứng ở cổng môn phái.
Ta cẩn thận thò một chân ra ngoài để thử.
Phản diện Phù Cừ hỏi: “Chưởng giáo, mặt đất bên ngoài có nóng chân không?”
Ta hỏi hắn: “Ngươi có biết phản diện thường chết như thế nào không?”
Hắn lắc đầu.
Ta nói: “Chết vì nói nhiều.”
Hắn nhướn mày: “Ta đâu phải phản diện.”
…Ngươi chính là đấy.
Đầu ngón chân không cảm thấy lực cản như thường lệ, cuối cùng ta cũng bước ra khỏi môn phái.
Ta hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại tinh thần, lấy ra pháp khí bay, mang theo ba người lao đi như gió.
Nhưng ta không ngờ, pháp khí bay còn kích thích hơn cả tàu lượn siêu tốc.
Ta ngồi trên kiếm bay nôn đến trời đất quay cuồng.
Ba người đều nhìn ta với vẻ mặt khó hiểu.
Rồi Liễm Ngọc kinh ngạc nói: “Chưởng giáo, không phải ngài có thai rồi chứ?”
“Nếu không sao lại nôn khi ngồi pháp khí bay?”
Lời này vừa thốt ra, tất cả đều rơi vào trạng thái khó tin.
Sau đó sắc mặt bọn họ lại dâng lên niềm vui, đắm chìm trong niềm hạnh phúc sắp được làm cha.
…Khoan đã, các ngươi có nghĩ rằng có thể không phải là của các ngươi không?
Các ngươi đang vui cái gì vậy?
Ta định giải thích rằng ta chỉ đơn thuần là say khi bay, nhưng pháp khí đã hạ xuống đất.
Thanh Vân Môn, đã đến.
Quả nhiên thiên đạo đã sắp đặt, nữ chính Triệu Lạc Tuyết và sư tôn của nàng là Thượng Lâm vừa hay cũng đang ở ngoài sơn môn vào giờ này.
Ánh mắt họ nhìn về phía này.
Ta nhìn ba mỹ nam tử phong tư khác biệt bên cạnh.
Từ nay về sau, các ngươi hãy đi con đường rộng rãi của mình đi.
Còn ta, chưởng giáo này, sẽ tự mình đi tìm niềm vui.
Ta bắt đầu cười gằn: “Hahaha, hôm nay ta sẽ biến các ngươi thành lô đỉnh, hút cạn sạch!”
Triệu Lạc Tuyết rút kiếm xông lên: “Ngoài Thanh Vân Môn, không dung tà ma!”
Kết quả Phù Cừ chau mày: “Vậy hãy hút ta trước đi.”
Ta: “?”
Triệu Lạc Tuyết: “?”
Liễm Ngọc thở dài: “Chưởng giáo lại bắt đầu phát điên rồi.”
Huyền Thanh lặng lẽ nắm tay ta, nói với Triệu Lạc Tuyết với chút áy náy: “Quấy rầy đạo hữu rồi, chúng ta đi ngay đây.”
Không phải.
Sao các ngươi không đi theo kịch bản?
Ta đã khó khăn lắm mới đến được đây.
Ta nhất định phải tự do.
Ta vận linh khí quanh thân, chấn động khiến ba người bay ra xa, sợ chưa đủ thật, ta lại tăng thêm uy áp, ba người lập tức phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt đều lộ vẻ không thể tin được.
Ta cười càng thêm điên cuồng: “Các ngươi hãy trở thành dưỡng phẩm cho tu vi của ta đi!”
Diễn đến đây, sư tôn của Triệu Lạc Tuyết là Thượng Lâm cuối cùng cũng ra tay, một mái tóc bạc, đôi mày lạnh lùng, vung kiếm ra đòn sát thủ.
Ta giả vờ nghiêng người, thực ra là đã tính toán góc độ để đâm vào.
Trường kiếm đâm vào ngực ta, ta nghe thấy tiếng Liễm Ngọc thét đau đớn: “Chưởng giáo!”
Ta thở phào nhẹ nhõm, rồi mãn nguyện nhắm mắt lại.
Cuối cùng cũng đã hoàn thành cái tình tiết chó má này.
Không uổng công ta lãng phí phân thân này mất cả ngàn năm mới tu luyện được.