Sáu Năm Yêu Thương Và Sự Phản Bội

Chương 1


1

Năm nhất tôi thích Lục Dục Đình.

Hắn ta kiêu ngạo, đẹp trai như ánh mặt trời.

Cha tôi nói thích thứ gì nhất định phải tranh thủ, nếu không sẽ trở thành một cây gai ẩn sâu đâm vào trong lòng, thỉnh thoảng chọc cho ngực phát đau, ngủ cũng ngủ không ngon.

Cho nên tôi theo đuổi Lục Dục Đình ba tháng.

Hắn chơi bóng, tôi đưa nước.

Hắn ăn cơm, tôi đưa đũa.

Hắn đi học, tôi mang bữa sáng đến.

……

Sau đó hắn có bạn gái.

Tôi không đi theo nữa.

Một hôm, hắn gọi tôi ra ngoài, hỏi tôi có muốn làm bạn gái hắn không.

Ngày đó trời vừa mới mưa, cả người hắn ướt sũng, giống như chó con ướt sũng, nhưng đôi mắt lại sáng rực.

“Vậy bạn gái anh thì sao?” Tôi hỏi hắn ta.

“Chia tay rồi.” Ngữ khí của Lục Dục Đình rất lạnh nhạt mà nói.

Chúng tôi đã ở bên nhau.

2

Ở cùng một chỗ chính là sáu năm.

Cha mẹ hai bên đều cảm thấy đã đến lúc tổ chức hôn lễ.

Hết lần này tới lần khác Lục Dục Đình không muốn quyết định sớm như vậy.

Hắn nói kết hôn sẽ không được tự do.

Một đống việc vặt gánh nặng trên vai hắn sẽ càng nặng hơn.

Bây giờ như vậy là tốt rồi.

Dù sao ở bên nhau lâu như vậy, yêu cũng thành thói quen.

Trong tiềm thức, tôi đã tự bào chữa cho hắn rằng hắn có thể mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân và cho hắn thêm một chút thời gian.

Cho đến khi bạn tốt của hắn gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đến phòng riêng đón hắn.

Nghe được hắn say rượu nói lời thật lòng.

“Phía trước phía sau cô ấy đều giống nhau, ở trên giường giống như cá chết, sớm đã chán mùi rồi.”

Lục Dục Đình nói nhẹ nhàng vô cùng, âm điệu cà lơ phất phơ.

Có người cười rộ lên: “Anh Lục nói đùa sao, dáng người Dương Xu kia, nói thế nào cũng là trước nhô sau vểnh, tốt xấu gì cũng là một mỹ nữ nha!”

Lục Dục Đình cười khẽ: “Lúc đầu quả thật không đẹp, sau đó nhờ có tôi dạy dỗ tốt dấy.”

Có người hỏi: “Dục Đình không hài lòng như vậy, lúc trước sao lại ở cùng một chỗ với cô ấy?”

Giọng Lục Dục Đình lạnh nhạt: “Có người nói với tôi cô ấy là một khối ngọc thô, tôi liền buồn bực, vừa tò mò liền liên lụy đến chính mình, thật nực cười.”

“Sau đó nếm thử được rồi muốn vứt cũng vứt không xong, thật xui xẻo.”

Có một giọng nói lo lắng vang lên: “Dục Đình, cô ấy vì cứu mẹ cậu mà bị cắt bỏ chân, cậu không thể có lỗi với cô ấy được.”

“Đúng vậy, ân tình lớn như vậy.”

Lục Dục Đình xì một tiếng, vỗ bàn một cái, nói: “Nói đến chuyện này, con mẹ nó tôi lại tức giận, nếu tôi nói chia tay còn có thể bị người ta nói là vong ân phụ nghĩa.”

“Dương Xu đúng là cao thủ, vậy không phải là nắm chặt được anh Lục rồi sao.”

“Tôi nói này, Dương Xu thật sự rất được, tính cách tốt, người cũng xinh đẹp, Dục Đình cậu không nên nói như vậy.”

Lục Dục Đình nghe vậy, lãnh đạm liếc người nọ một cái.

3

Tôi không vào đó nữa.

Gửi tin nhắn cho bạn của Lục Dục Đình, nói tạm thời tôi có việc.

Bắp chân trái thấp thoáng dưới váy dài màu trắng là chân giả, rõ ràng đã sớm không có cảm giác, giờ phút này lại có chút đau.

Đây là tai nạn xe xảy ra vào một năm trước, lúc đó mẹ của Lục Dục Đình đang đợi đèn đỏ, chiếc xe kia dường như mất khống chế và lao tới rất nhanh, tôi chỉ kịp đẩy mẹ hắn ra, còn bản thân lại gặp tai họa.

Có thể chạy có thể nhảy, chính là không được đẹp mắt mà thôi.

Lục Dục Đình sai rồi, tôi không phải người cần hắn mang ơn là phải báo đáp, ngày đó cho dù là một người xa lạ ở bên cạnh tôi, tôi cũng sẽ làm ra lựa chọn tương tự.

Tôi đột nhiên nhớ tới hai chữ dạy dỗ mà Lục Dục Đình nói, lúc mới ở bên nhau, hắn không chỉ có một lần nói tôi ăn mặc quê mùa, trang điểm cũng xấu.

Sau đó tôi liều mạng học, học cách ăn mặc, học cách trang điểm.

Hắn còn nói tố chất cơ thể tôi quá kém, tôi liền đi vận động, đi chơi bóng, đi khiêu vũ.

Tôi cũng lười đi quản hắn nói những lời này, ít nhất những thay đổi này đối với tôi mà nói quả thật hữu dụng.

Những lời vừa rồi trong phòng bao thật sự rất ác độc.

Giống như sạn trong cơm hoặc là xương trong miếng cá, làm cho người ta có một loại đau xót không biết trước.

Tôi không muốn những lời này phát ra từ miệng hắn ta.

Chúng tôi nhất định không kéo dài được nữa.

4

Ngày hôm sau, trong nhóm có một thông báo.

Học muội của Lục Dục Đình, Hạ Uyển Như đăng ảnh chụp chung của hai người bọn họ.

Cô gái trong sáng thanh thuần, mềm mại đáng yêu.

Tiếp theo lại là một tin nhắn.

“Aiya, tôi vô tình gửi nhầm. Mọi người không cần để tâm, đây chỉ là sai lầm nhỏ mà thôi.”

Trò hề vụng về như vậy, đã diễn không biết bao nhiêu lần.

Trước kia luôn cho rằng Lục Dục Đình có sức hút nên bị người khác để mắt đến.

Lục Dục Đình cố ý không ngăn cản, sau đó chỉ giải thích với tôi đều là những cô gái kia có ý đồ bất chính, muốn dán lên người Lục tổng như hắn ta.

Hiện tại rõ ràng đây là hắn ngầm đồng ý với trò chơi này.

Hắn muốn tôi chủ động nói, không muốn chính mình gánh vác tiếng xấu phụ lòng.

Bạn tốt của hai người chúng tôi đều nổi nóng và gọi điện thoại cho tôi.

“Dương Xu, Hạ Uyển Như rõ ràng là muốn tuyên chiến.”

“Trà xanh này tôi liếc mắt một cái liền nhận ra, Lục Dục Đình sẽ không biết sao.”

“Chị dâu, đừng lo lắng, đây là một thực tập sinh nhỏ trong công ty, không tạo ra sóng lớn gì đâu.”

“Đúng vậy, anh Lục của chúng ta sẽ biết phân đúng sai mà.”

……

Cúp máy.

Tôi chán nản ngồi xuống giường, móng tay đã cắm sâu vào trong thịt.

Trước kia Lục Dục Đình cũng sẽ có lúc rất săn sóc, sẽ im lặng không lên tiếng đặt bàn tay nóng ấm lên bụng tôi, cho tôi sự ấm áp trong kỳ kinh nguyệt.

Hắn sẽ hâm nóng một ly sữa vào buổi sáng.

Nó sẽ làm tôi vui vẻ.

Khi tôi bất ngờ không kịp đề phòng, hắn sẽ cõng tôi lên.

Nhưng sau đó……

Thì ra ở cùng một chỗ với người mình thích lại có những lúc không nhìn thấu được mọi việc như vậy.

Chỉ nhìn thấy một phần của hắn, lại bỏ qua toàn bộ của hắn.

Tôi tô điểm cuộc gặp gỡ của chúng tôi thành một bong bóng ngũ sắc sặc sỡ, cuối cùng phát hiện bong bóng này hoàn mỹ như thế lại dễ vỡ.

Lục Dục Đình cũng chỉ là một người bình thường, cũng không tốt như tôi tưởng tượng.

Điều này làm cho tôi hoảng hốt, người lúc trước kia thật sự là hắn sao?

Công ty hắn có một bữa tiệc.

Không ai ngờ tới là tôi sẽ đi, bình thường tôi không thích náo nhiệt cho lắm.

Tất cả mọi người có chút xấu hổ nhìn tôi.

Lục Dục Đình và Hạ Uyển Như ngồi ở giữa bàn dài, ngồi rất gần nhau.

Bọn họ không biết nói gì với nhau, Hạ Uyển Như cười duyên đặt tay lên cánh tay hắn.

Mà Lục Dục Đình cũng nghiêng đầu nhìn cô ta, trong ánh mắt lộ vẻ ôn nhu.

Giám đốc Trần ở phía bên kia Lục Dục Đình xấu hổ gãi đầu, đứng dậy nhường chỗ cho tôi: “Chị dâu, chị đến rồi, mau ngồi bên cạnh Lục tổng này.”

Hạ Uyển Như nhướng mày, mở miệng với tôi: “Chị Dương Xu, mau tới đây đi, đứng lâu rất khó chịu đó.”

Rất nhiều người liếc mắt qua lại giữa tôi và Hạ Uyển Như, cuối cùng dừng ánh mắt lo lắng ở trên người tôi.

Lục Dục Đình nhướng mí mắt, thản nhiên nhìn tôi một cái.

“Nếu đã tới, cũng đừng đứng đó, ngồi xuống chơi một lát đi.”

Tôi đứng yên không nhúc nhích.

Lục Dục Đình nhíu nhíu mày, trầm giọng: “Dương Xu, đừng để tất cả mọi người mất vui… Em”

Hắn còn muốn nói nữa, tôi cắt ngang hắn.

“Lục Dục Đình, con người anh thật không thú vị, chúng ta chia tay đi.”

Lời này vừa nói ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều không thể tin được.

Ai cũng biết, Dương Xu tôi chỉ cần Lục Dục Đình gọi là sẽ tới, đuổi thì sẽ đi.

Tôi ở trong lòng cười khổ, đúng vậy, ai làm bạn gái mà làm được giống như tôi.

Sắc mặt Lục Dục Đình thay đổi: “Dương Xu, em biết em đang nói gì không hả?”

Tôi gật đầu.

Hắn cảm thấy mình bị mất mặt, bỗng nhiên đứng lên, giận dữ nói với tôi: “Được, em cũng đừng hối hận.”

Tôi cười cười: “Đây không phải là như anh muốn sao?”

“Em nói cái gì?” Hắn hơi mở to con ngươi hỏi tôi.

Tôi nhếch môi: “Không có gì, chỉ là có chút tiếc thôi, mấy năm nay lại thích một người như anh.”

Lục Dục Đình nắm chặt tay, khóe mắt như muốn nứt ra nhìn tôi chằm chằm.

Tôi ung dung rời đi.

Không ngờ phía sau còn có người bàn luận.

“Các người nói xem lần này Dương Xu nói thật sao?”

Có người phản bác: “Làm sao có thể, cô ấy yêu Lục tổng đến chết đi sống lại, ngay cả chân cũng không cần, không phải buông lời tàn nhẫn, ai cũng biết.”

“Đến lúc đó còn không phải là chạy về cầu hòa sao.”

“Con gái đúng là cũng có chuyện như vậy, dính người rồi thì khó dứt ra lắm.”

“Đừng nói như vậy, mấy năm nay chị Dương Xu quả thật đã trả giá rất nhiều.”

Lục Dục Đình nghe những lời này rõ ràng nghiêng về hắn, chậm rãi buông lỏng nắm đấm.

Đúng vậy, cô ấy quen được chiều nên vậy thôi.

5

Trở lại căn nhà tôi và Lục Dục Đình cùng mua, đây là căn nhà tôi và Lục Dục Đình mua sau khi dự án đầu tiên giành được thành công lớn.

Tên tôi viết trên giấy tờ bất động sản.

Đây là yêu cầu xuất phát từ lòng cảm kích của mẹ hắn, thật ra hắn hoàn toàn có thể mua căn lớn hơn, nhưng mẹ hắn nói Lục Dục Đình còn trẻ, hẳn là nên tiết kiệm nhiều tiền một chút.

Cuối cùng chọn căn ba phòng ngủ một phòng khách, một trăm năm mươi mét vuông, cũng được tôi bố trí theo phong cách ấm áp thoải mái.

Chỉ hai giờ liền dọn dẹp sạch sẽ những thứ thuộc về hắn.

Lại tìm thợ thay khóa.

Bốn giờ sau ngôi nhà được treo biển để bán.

Tôi thu dọn đồ đạc, lên máy bay, đi Bỉnh Thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.