10.
Có lẽ vì hiểu hết về họ nên theo năm tháng tôi cũng dần nhìn rõ bộ mặt thật bên trong.
Bình thường chẳng quan tâm đến tôi vì vậy lần này ngoài đến tìm tôi để đòi tiền thì tôi không nghĩ ra được lý do nào khác.
Nhưng vì tiền mà lăn lộn như vậy quả thật họ không làm được.
Hôm nay là một ngày nắng, ánh nắng bên ngoài chói chang như vậy làm sao họ có thể trông tràn đầy năng lượng nếu cứ ở bên ngoài cả ngày chứ?
Rõ ràng tìm quán cà phê hay trà sữa gì đấy ở phía trước để nghỉ chân, lúc thấy sắp tan tầm mới đến dưới lầu ngồi đợi, nhưng họ không ngờ rằng tôi lại đi ra từ gara ngầm.
Nghĩ đến đây trong lòng tôi càng thêm phiền muộn.
Tính kế với cả con trai của mình như vậy, người như họ thật sự không nhiều.
Sau khi vào quán bar, Hạ Minh Duyên vẫy tay gọi menu rượu, kèm thêm rất nhiều thứ linh tinh vụn vặt.
“Sếp Hạ à, thật ra khả năng uống rượu của tôi cũng khá tốt.”
Ông nội tôi vốn là một thợ nấu rượu nổi tiếng trong làng nên từ nhỏ tôi đã đi trộm rượu để uống.
Vì vậy, nếu người này muốn giở những trò như uống rượu rồi quan hệ tình dục thì có lẽ sẽ không có tác dụng với tôi.
“Trong suy nghĩ của em, anh là một người không đáng tin vậy sao?”
Tôi không nói gì mà chỉ im lặng gật đầu.
Rốt cuộc ai lại bày ra trò chơi lớn như vậy ngay từ đầu cuộc phỏng vấn chứ, tôi không muốn để ý cũng khó.
Hạ Minh Duyên khịt mũi không nói gì, rúc vào góc uống rượu một mình, thậm chí còn lộ ra chút bất bình.
Suy nghĩ vừa mới hiện ra đã bị tôi nén xuống.
Đau lòng thay cho tư bản chẳng phải là hành vi tốt đẹp gì.
Ban đầu tôi nghĩ rằng người này sẽ nói chuyện với tôi về kế hoạch tương lai của công ty, hoặc tệ nhất có thể là dùng lời nói để quấy rối tôi.
Không ngờ suốt thời gian người này không nói một lời nào.
Tiếng nhạc metal nặng nề bên ngoài quán bar đập vào màng nhĩ tôi nhưng trong phòng riêng lại im lặng như tờ.
“Sếp Hạ, hay là anh cứ nói chút gì đó đi?”
Không khí trong căn phòng này yên tĩnh đến mức quỷ dị.
“Được rồi, vậy để anh kể cho em về khoảng thời gian trước kia, lúc anh nghe tiết mục radio của em nhé?”
Tuyệt vời, nhiều chủ đề quá, cứ phải nói điều mà tôi không muốn nghe nhất.
“Một thời gian dài trước kia, anh từng bị chứng mất ngủ trầm trọng vào ban đêm. Cứ đến đêm anh thường không ngủ được thì lại dựa vào chương trình của em để ngủ.”
“Nói vậy chương trình của tôi thật sự có tác dụng thôi miên sao?”
Tôi cũng phải thừa nhận rằng đó là một chương trình hỗ trợ giấc ngủ.
Chỉ có một vài nhân viên trong chương trình đó, thậm chí đôi khi ngay cả lúc tôi đang kể chuyện bên trong thì mọi người ở bên ngoài cũng đều ngủ mất tiêu.
“Tại sao em lại muốn làm công việc bán thời gian đó? Ban đêm phải làm việc, buổi sáng còn phải đến lớp.”
“Kiếm tiền chứ gì.”
Lúc đó chỉ cần kiếm được tiền thì mệt hay không đều không nằm trong phạm vi cân nhắc của tôi.
Học phí và chi phí sinh hoạt đè nặng lên đầu tôi buộc tôi phải tiến về phía trước.
Hạ Minh Duyên cười, thả lỏng người và dựa vào ghế sofa, đong đưa ly rượu trong tay.
“Cảm ơn chương trình của em lúc ấy, nếu không anh thật sự chẳng biết làm sao để chịu đựng những đêm dài.”
Trong khi nói chuyện, Hạ Minh Duyên cũng bắt đầu kể về quá khứ của mình.
Bởi vì cha mẹ qua đời lúc anh ta đang còn nhỏ nên công ty luôn nằm trong tay chú bác. Sau khi tốt nghiệp đại học, để có thể lấy lại công ty thì mỗi ngày anh ta đều phải ở trong trạng thái căng thẳng tột độ.
“Lúc đó anh còn thường gọi vào đường dây nóng của chương trình.”
Vị khán giả nhiệt tình đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi, cùng tôi trải qua qua vô số đêm tối khó khăn.
11.
Đêm đó, chúng tôi trò chuyện rất lâu, tựa như những cuộc điện thoại lúc đêm muộn mà chúng tôi từng trải qua.
Uống đến nỗi tôi bắt đầu cảm thấy cuộc nói chuyện dần trở nên mơ hồ, vì vậy chỉ có thể gọi tài xế đưa chúng tôi trở về.
Hạ Minh Duyên bảo tài xế đưa tôi về trước, tôi cũng không muốn mang cái thân nồng nặc mùi rượu này chen vào tàu điện ngầm, vì vậy gật đầu đồng ý.
“Có phải bây giờ anh nói gì thì em cũng đồng ý không?”
Lúc tôi đang bối rối thì anh ta bất ngờ lao tới.
“Anh muốn ở bên em, em đồng ý chứ?”
“Anh bệnh à?”
Người lái xe phía trước kinh hãi nhìn chúng tôi qua gương chiếu hậu.
Thậm chí tài xế còn muốn nhảy ra khỏi xe và bỏ chạy.
“Tại sao, chỉ vì anh là đàn ông?”
Lúc nói, Hạ Minh Duyên mở to mắt nhìn thẳng vào tôi, còn tôi thì quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói gì.
Thật ra tôi không có nhiều thành kiến với người đồng tính, khi còn đi học, xung quanh tôi có rất nhiều người đồng tính.
Tôi đã từng yêu đương hồ đồ với một cô bạn gái rồi lại chia tay trong mơ hồ. Có lẽ tôi cũng lờ mờ đoán được nhưng tôi chưa bao giờ sẵn sàng thừa nhận điều đó.
Vì vậy khi từ chối người khác, tôi luôn nói rằng mình không chấp nhận đồng tính luyến ái giống như một bản năng.
“Chúng ta mới gặp nhau cách đây không lâu.”
“Chúng ta đã biết nhau được bốn năm rồi.”
Anh bạn tốt, vậy mà cũng tính sao?
Ai biết được chính anh ta đã gọi cho tôi mỗi ngày.
“Em không thể tiếp thu trong một sớm một chiều cũng không sao, nhưng anh nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ. Nếu em không thể tiếp nhận thì anh vẫn sẽ tiếp tục hỏi em!”
Tôi thuận miệng nói vài câu lấy lệ.
Xe đậu dưới nhà, lúc mở cửa xe gió lạnh lùa vào khiến tôi tỉnh táo hơn hẳn.
Hạ Minh Duyên vẫn ngồi trong xe chưa chịu rời đi, nên tôi đành vẫy tay chào rồi quay người bước vào tiểu khu.
Thật bất ngờ, tôi tình cờ gặp bố mẹ tôi ở tầng dưới.
“Mày đã đi đâu vậy? Mày thật sự không muốn quan tâm đến bọn tao nữa phải không? Ngay cả bố mẹ mình cũng vứt bỏ được, mày thật là đứa không có lương tâm!”
Mẹ tôi chạy tới một bước, thấy cái tát sắp giáng xuống, tôi nắm lấy tay mẹ và nói: “Mẹ cũng đừng coi tôi như con ruột, cũng đừng nói những lời đạo đức giả như vậy. Từ nay về sau, đúng ngày tôi sẽ chuyển một khoản tiền về cho mẹ. Sau khi dùng hết thì đừng nghĩ đến việc xin tiền tôi, nhưng tôi đảm bảo rằng cho đến khi chết thì các người vẫn sẽ nhận được tiền.”
“Mày nói gì!”
Mẹ tôi trợn mắt, bố tôi cũng từ trong góc lao ra, người ông ta còn nồng nặc mùi rượu hơn tôi, uống đến nỗi mặt đỏ bừng, nói chuyện đứt quãng.
“Tao và mẹ mày thật là mù quáng, đáng lẽ lúc sinh ra mày nên đẩy mày xuống nước cho chết đuối luôn đi.”
“Ồ, vậy thì tiếc quá nhỉ.”
Những lời này không còn có thể làm tổn thương tôi nữa rồi, tôi quay người định đi lên lầu thì mẹ tôi bất ngờ quỳ xuống đất, ôm chặt lấy đùi tôi.
“Tiểu Từ, để mẹ nói thật với con. Thật ra em trai con đã cãi nhau với người ta, đánh cho người ta nhập viện. Bây giờ họ nói nếu không thể đưa ba mươi triệu để giải quyết riêng thì bọn họ sẽ báo cảnh sát!”
Quả nhiên, tôi biết rằng việc chủ động đến tìm tôi không hề đơn giản như vậy.
“Nó còn chưa đủ mười bốn tuổi, ỷ vào tuổi còn nhỏ mà dám phạm sai lầm lớn như vậy sao?”
Trong phút chốc mẹ tôi không nói nên lời, còn bố thì bắt đầu sốt ruột.
“Đó là em trai của mày, sao mày có thể từ chối cứu nó chứ! Nếu không giải quyết riêng được thì nó sẽ phải ngồi tù đấy!”
“Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi? Là mấy người để nó trở nên như thế, vốn dĩ người nên chịu trách nhiệm là hai người.”
“Sao tao lại sinh ra thứ vô ơn như mày chứ!”
Trong lúc say rượu, bố đấm tôi hết cú này đến cú khác, còn mẹ thì giữ chân tôi để kiềm chế cử động của tôi.
Nhưng bây giờ tôi không còn là mục tiêu để bọn họ tuỳ ý đánh đập mắng mỏ nữa.
Sau khi né được tôi đẩy bố ra, thoát khỏi tay mẹ rồi quay người bỏ đi.
Đột nhiên tiếng gầm của bố tôi vang lên từ phía sau.
“Hôm nay, ông đây sẽ đánh chết mày!”
“Mộ Từ!”
12.
Tiếng chai bia vỡ vụn làm đầu óc tôi trống rỗng.
Hạ Minh Duyên đứng chắn trước mặt tôi, những mảnh chai rượu vương vãi đầy đất, máu tươi chầm chậm chảy xuống trán anh ta. Bố mẹ tôi đều chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Mày không có mắt à, ngăn cản tao làm gì? Tao đang dạy dỗ con trai mình.”
Mẹ tôi nắm tay bố tôi bảo ông đừng nói nữa.
Hạ Minh Duyên gượng cười, nhìn càng chật vật hơn: “Anh sợ em uống nhiều không tìm được đường về nhà. Vốn dĩ anh muốn đợi đèn trong nhà em bật sáng rồi mới rời đi, nhưng đợi mãi vẫn thấy đèn không mở nên anh muốn đến xem thử.”
Nói xong, cơ thể Hạ Minh Duyên bắt đầu lắc lư, sau đó không tự chủ mà ngã về phía sau.
Bố mẹ tôi thấy vậy lập tức trốn ra xa vài mét.
“Không liên quan tới bọn tao, nhất định là do cậu ta uống say.”
Tôi ngước lên nhìn hai người họ, ánh mắt bọn họ lạnh lùng hệt như những cái liếc mắt với tôi trước đây.
“Từ giờ trở đi, tôi không liên quan gì đến mấy người nữa!”
…
Khi xe cấp cứu đến, bố mẹ vẫn còn chửi bới tôi, gọi tôi là thứ vô ơn.
Tôi lên xe cùng các nhân viên y tế, trước khi đi còn để một câu cuối cùng.
“Chuyện này sẽ không kết thúc như vậy, cảnh sát sẽ tới tìm mấy người.”
Sau khi nghe vậy bố mẹ tôi trở nên lo lắng, nói tôi đang giúp người ngoài tra tấn bọn họ.
Tôi chẳng muốn nói chuyện vô nghĩa với họ nữa, theo xe cấp cứu chạy thẳng đến bệnh viện.
Đầu tiên chúng tôi được bác sĩ băng bó khẩn cấp, sau khi biết chúng tôi có uống rượu bác sĩ còn nhăn mặt.
Hạ Minh Duyên bắt đầu mất đi ý thức, miệng còn lẩm bẩm, lúc thì gọi tên tôi, có lúc lại gọi tên chính mình.
Cuối cùng, sau khi xử lý xong vết thương, Hạ Minh Duyên cứ nắm lấy tay tôi không chịu buông.
“Em sẽ không để anh một mình trong bệnh viện chứ?”
“Tôi vô tâm đến vậy sao?”
“Ừm, em đã bỏ rơi anh một lần rồi.”
Tôi chợt nhớ rằng vào bốn năm trước, Hạ Minh Duyên từng gọi điện thoại vào chương trình và hỏi rằng nếu một ngày chương trình này ngừng phát sóng hoặc dổi MC mới, thì có thể báo cho anh ta một tiếng hay không.
Tôi đã đồng ý.
Nhưng việc này nhanh chóng bị lãng quên, tập cuối của số đó, anh ta không gọi điện đến và chúng tôi cũng không liên lạc lại.
“Lần này sẽ không đâu, lần này tôi nhất định sẽ không bỏ rơi anh.”
“Vậy thì đừng bỏ rơi anh cho đến hết cuộc đời được không?”
Sao vẫn có người thích được voi đòi tiên ấy nhỉ.
Do tay bị nắm đến sắp hoại tử nên tôi chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Chỉ là ngay ngày hôm sau tôi đã phải hối hận.
Tôi ở cùng anh ta trong bệnh viện cả đêm, ngày hôm sau lúc mở mắt ra liền bắt gặp ánh mắt của Hạ Minh Duyên.
“Anh nhìn tôi như thế làm gì?”
“Anh đang nghĩ đến lời hứa hôm qua của em, em nói cả đời này sẽ không bao giờ bỏ rơi anh, vậy có tính không?”
“Không tính.”
Hạ Minh Duyên lập tức rũ mắt xuống.
“Nếu một ngày anh làm điều gì xấu, hoặc làm điều gì cảm thấy có lỗi với tôi, hay tình cảm của anh phai nhạt, tất nhiên lúc đó tôi sẽ rời đi.”
Anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn tôi, tốc độ thay đổi sắc mặt khiến người xem choáng ngợp.
“Vậy bây giờ chúng ta xem như đang ở bên nhau phải không?”
Tôi im lặng một lúc rồi cuối cùng gật đầu.
Trong phòng bệnh đột nhiên vang lên một trận hoan hô, có thể xem như là sự trở lại của nhân loại.
Niềm vui sướng này vẫn kéo dài cho đến khi tôi được công an thông báo mời về trụ sở.
Bởi vì tối qua sau khi tôi rời đi, bố mẹ tôi đã chửi bới nhau rất lâu trong khu công cộng cuối cùng ban quản lý không còn cách nào khác là phải gọi cảnh sát.
Khi tôi đến đồn, bố tôi đã tỉnh táo, ông nước mắt nước mũi tèm nhem nhờ tôi giúp đỡ.
“Con là con ngoan của chúng ta, không thể thấy chết mà không cứu.”
Tôi rút phắt tay ra.
Dù là giải quyết chuyện riêng hay người giám hộ chịu trách nhiệm đều không liên quan gì đến tôi.
Cuối cùng, bố mẹ tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bán căn nhà mà họ đã làm phấn đấu suốt nửa đời người, sau đó trích ra ba mươi triệu tệ để giải quyết riêng.
Tôi đều đặn trả trợ cấp sinh hoạt hàng tháng, bố mẹ tôi cũng phàn nàn về số tiền quá ít, nhưng tôi đã tìm luật sư và đề nghị nếu không hài lòng có thể ra tòa để giải quyết.
Đó là nếu họ vẫn còn tiền để thuê luật sư.
Rốt cuộc tôi đã trốn thoát khỏi nhà tù đó và bắt đầu cuộc sống của riêng mình.
Một ngày nọ, khi tôi đang mua sắm trên một trang web nào đó, bỗng thấy một ID quen thuộc đăng câu hỏi mới nhất.
[Cuối cùng tôi đã theo đuổi được cấp dưới mà mình thích, nhưng vấn đề bây giờ là mỗi ngày em ấy đều cố gắng làm việc, vốn dĩ không hề muốn yêu đương với tôi, tôi phải làm sao bây giờ?]
Vì công việc của chi nhánh nên tôi xin được chuyển đến chi nhánh mới làm việc, cơ hội gặp mặt cũng giảm đi.
Sau khi sắp xếp một vài câu hỏi lại với nhau, một khuôn mặt hiện lên trong tâm trí tôi.
Tôi lập tức lao vào phòng làm việc của ai đó.
“Đây có phải là câu hỏi do anh hỏi không?”
“Ồ, bị em phát hiện rồi, vậy mời người liên quan trực tiếp nói cho anh biết giải pháp nào.”
“Giải pháp của em là, tập trung vào sự nghiệp đi!”
Đừng mù quáng trong tình yêu!
-HẾT-